Đức Chúa Trời gợi ý cho tôi về vấn đề đem đặc san Hướng Đi về Việt Nam. Bao lâu nay tờ báo phát hành ở Mỹ, cho người Việt ở Mỹ. Tại sao không thể phát hành cho người Việt ở Việt Nam? Con số người Việt ở Việt Nam đông hơn số người Việt tại Mỹ rất nhiều, và nhu cầu truyền giáo cho người Việt tại nước Việt rộng lớn hơn rất nhiều. Cơ đốc nhân đã tìm cách truyền giáo cho người Việt bằng nhiều cách, không thiếu cách nào, chỉ thiếu một cách: một tờ báo.
Dĩ nhiên Đức Chúa Trời gợi ý cho một người nào đó thì là chính lời của Ngài trong Kinh Thánh. Có người nói họ được Chúa mách bảo trong giấc mơ hay trong một dị tượng nào đó giống các thánh đồ trong Kinh Thánh, hoặc có người còn nói rằng Chúa hiện ra nói riêng với họ, tôi rất kính phục họ nhưng tôi không có cái đặc ân đó. Tôi đọc câu Kinh Thánh này và thấy nó có môt cái gì đặc biệt cho tôi, nên tôi bắt đầu suy nghĩ: Sau khi Lót lìa khỏi Áp-ram rồi, Đức Giê-hô-va phán cùng Áp-ram rằng: Hãy nhướng mắt lên, nhìn từ chỗ ngươi ở cho đến phương bắc, phương nam, phương đông và phương tây: Vì cả xứ nào ngươi thấy, ta sẽ ban cho ngươi và cho dòng dõi ngươi đời đời.
Tôi hỏi Chúa, có phải Ngài bảo con hãy nhướng mắt lên, nhìn cả bốn phương đông tây nam bắc? Mắt con không còn quá tinh tường như thuở đôi mươi, nhưng con cũng cố gắng nhướng mắt lên nhìn chỗ nào còn có thể. Và con nhìn thấy Việt Nam. Đây là chỗ con thấy, vì đó là quê hương con, nơi con chào đời, là tiếng nói con quen thuộc, thông suốt. Đó là nơi những người Việt đang sống. Không phải chỉ là những người nổi tiếng, giàu có sang trọng kiêu hãnh mỗi ngày đánh bóng tên tuổi mình trên những trang ảo. Mà là những người Việt bình dân, lam lũ, cần cù sống từng bữa bằng sức lao động chân chính của mình tại các quận các xã các làng, thậm chí miền núi hay ven biển xa xôi.
Con được rất khích lệ vì lời Chúa nói thêm: vì cả xứ nào ngươi thấy, ta sẽ ban cho ngươi. Điều này lớn lao quá cho con, vì con thấy mình không đủ sức làm chuyện gì lớn với số tuổi của mình bây giờ. Người ta hay nói với những người lớn tuổi như con bây giờ là anh không còn tương lai để nghĩ ngợi gì thêm nữa đâu, hãy cứ bằng lòng với cái hiện tại. Con cũng biết vậy và chẳng dám mơ ước xa xôi, nhưng sao con cứ nghe Chúa nói hãy nhướng mắt lên hãy nhướng mắt lên, con nhớ lại là Áp ram khi nghe Chúa phán bảo như vậy lúc tuổi không còn trẻ nữa, xấp xỉ cả trăm rồi chứ ít gì. Dĩ nhiên Áp ram là thánh tổ đức tin, nhưng Chúa cũng kêu gọi nhiều người khác hãy có đức tin mà không quan tâm đến tuổi tác của họ.
Khi cứ nghe đi nghe lại lời kêu gọi hãy nhướng mắt lên mỗi ngày, con cũng phân vân lắm, con lại nhớ đến câu chuyện kỳ lạ của Môi se khi ông ta chăn chiên trên núi Hô rếp: Vả, Môi-se chăn bầy chiên cho Giê-trô, ông gia mình, là thầy tế lễ tại xứ Ma-đi-an; dẫn bầy chiên qua phía bên kia đồng vắng, đến núi của Đức Chúa Trời, là núi Hô-rếp. Thiên sứ của Đức Giê-hô-va hiện ra cùng người trong ngọn lửa, giữa bụi gai kia. Người nhìn thấy cả bụi gai đang cháy, nhưng không hề tàn. Không hề tàn là vì nó cứ cháy mãi, điều đó là một việc lạ, vì bụi gai khô, cháy một chút là tàn. Tại sao nó cháy mãi không tàn, phải là một điều lạ, vì thấy lạ nên Môi-se bèn nói rằng: Ta hãy tẻ bước lại đặng xem sự lạ lớn nầy, vì cớ sao bụi gai chẳng tàn chút nào.
Khi thấy Môi se bước lại gần để xem thì Đức Giê-hô-va thấy người tẻ bước lại xem, Đức Chúa Trời bèn ở giữa bụi gai gọi rằng: Hỡi Môi-se, hỡi Môi-se. Người thưa rằng: Có tôi đây! Vì Chúa cứ bảo con hãy nhướng mắt lên, con vâng lời Ngài, con đã nhìn thấy Việt Nam, và con hỏi Chúa: con sẽ phải làm gì cho quê hương con, nếu Chúa bảo con hãy làm một cái gì đó cho họ? Con sẽ không nói như Môi se, xin đừng kêu tôi, vì tôi nói dở, như Giê rê mi, đừng kêu tôi, vì tôi còn là đứa trẻ. Con thưa rằng: có con đây, như Môi se. Chúa muốn con làm gì? Con không có tài năng gì lớn lao, không còn tuổi trẻ, nhưng con còn niềm đam mê làm việc cho Chúa. Đừng sai con làm những việc lớn và khó, vì con thật không dám, nhưng hãy sai con làm những việc nhỏ và dễ.
Chúa nói rằng ta biết, con khỏi lo. Điều con sẽ làm là những gì nằm trong khả năng của con thôi. Ta đã cho con khả năng viết lách từ khi con còn là một trẻ thơ, từng làm báo khi tuổi còn là một thiếu niên, đến khi qua Mỹ ta cho con nhiều cơ hội tham gia vào các công việc cần làm của một tờ báo “đời”, rồi được chủ nhiệm báo Hướng Đi “thương tình” cất nhắc lên làm Chủ Bút cũng khoảng… 10 năm nay. Con có kinh nghiệm trong những việc đó. Và quan trọng hơn, con có niềm đam mê với công việc đó. Quan trọng hơn nữa, là con có một đam mê để làm công việc của ta giao phó.
Vậy thì con hiểu rồi, có phải Chúa muốn con đem tờ báo Hướng Đi này về Việt Nam, tìm cách phát hành ra ngoài cộng đồng người Việt, dùng tờ báo như một công cụ để đem Tin lành rao truyền cho người Việt, những người không có khả năng đọc báo điện tử, lướt mạng, những người không có khả năng sử dụng internet, thành phần này vẫn còn rất nhiều. Quốc gia nào cũng vậy, mặt nổi của tảng băng thì xa hoa, kiêu kỳ, hãnh tiến, nhưng mặt chìm của tảng băng thì lạnh lẽo, chìm khuất, phần chìm lúc nào cũng nhiều hơn phần nổi. Phần lớn người Việt Nam nghèo khó về vật chất và tâm linh đang cần nghe, đọc Tin lành của Chúa qua một tờ báo đem kiến thức và niềm tin đến cho họ một cách hữu hiệu nhất.
Chúa nói đúng vậy, hãy bắt đầu bằng Việt Nam, Giê ru sa lem của người theo Chúa. Hãy đem tờ báo Hướng Đi về Việt Nam, cho người Việt Nam. Con đừng lo, con không đi một mình, ta sẽ đi với con, và kêu gọi những người bạn của con đi cùng con.
Mục sư Lữ Thành Kiến
kienlu@aol.com
7405477168