Vườn Ê đen mới
MẸ HIỀN YÊU DẤU – Thơ Người Họ Nguyễn
Hạnh phúc nào bằng những ngày của tháng Năm
Con vẫn còn được cài hoa hồng đỏ thắm.
Cả nhà còn được cùng quây quần yên ấm
Bên Mẹ rất hiền, tiệc tùng cười nói huyên thuyên.
Quà gì cho Mẹ, tụi con thường lao xao tìm kiếm
Tặng gì Mẹ cũng nói “thôi khỏi con ơi”.
Thương Mẹ đơn sơ, tận tụy cả một đời.
Quà nào cho đủ lòng tri ân sâu nặng.
Ngày xưa còn bé, sống cho mình, bè bạn…
Lớn chút mơ màng bên “người ấy” rong chơi
Để ý gì đâu lặng lẽ bóng chiều rơi
Trên màu tóc Mẹ những thăng trầm qua vội.
Con làm Mẹ khóc, khi lạc vào ngõ tối.
Nước mắt Mẹ hiền, lời cầu nguyện đêm đêm
Đã kéo con về vòng tay Chúa bình yên
Biết ơn Mẹ lắm, Mẹ ơi, con đáng chết!
Tiếng lòng vang vọng, “phải rồi con đáng chết”
Nhưng thật không ngờ Chúa đã chết thay con.
Vững bước theo Ngài, tình yêu mãi sắt son
Tạ ơn Cứu Chúa ban cho con Mẹ hiền yêu dấu!
Người Họ Nguyễn