Vườn Ê đen mới

NHỮNG MÙA THU ĐI QUA! Hồ Thi Thơ

 

Hoài niệm:
NHỮNG MÙA THU ĐI QUA!

Ngày xửa
Ngày xưa
Xưa như trái đất
Ngày tôi bắt đầu vào bậc trung học Đệ I cấp có lẽ tôi không bao giờ quên bài “Tôi đi học” của Thanh Tịnh:
“Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường.
Tôi không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng…
…Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn”…
Trong niềm vui ngày khai trường, tiếng trống điểm rộn ràng đây đó, bên cạnh mùa trung thu trăng sáng rỡ rỡ, lòng tôi như được tìm về ký ức tuổi thơ, tuổi hồn nhiên cắp sách tới trường. Tôi chợt nhớ nhà thơ Giang Nam trong bài “Quê hương”:
Thời ấu thơ:
“Những ngày trốn học
Đuổi bướm cầu ao
Mẹ bắt được…
Chưa đánh roi nào đã khóc!
Có cô bé nhà bên
Nhìn tôi cười khúc khích”…
Thời gian trôi nhanh thật, đã qua
Thời niên thiếu:
“Mắt đen tròn xinh xinh quá đi thôi”…
Và giờ đây không còn tuổi hoa niên đầy nhiệt huyết:
“Tôi nắm bàn tay em nhỏ bé gọn gàng
Em để yên trong lòng bàn tay tôi nóng bỏng
Em vẫn cười khúc khích khi tôi hỏi nhỏ
Chuyện chồng con khó nói lắm anh ơi!”…
để rồi ta phải bước đi trong bóng hoàng hôn mờ nhạt, tịch dương kia đã khuất non đòi. Tuy nhiên, tâm hồn vẫn thỏa nguyện, vì tôi cũng sở hữu niềm vui nho nhỏ của mình, như một mảnh vụn không thể thiếu ở một góc trời riêng…
Sài Gòn hạ tuần tháng chín thời tiết mưa nhiều, trên hiên sân thượng chiều nay tôi đang nhìn cây bông giấy xanh mướt trổ hoa màu hồng phấn đẹp đẽ làm sao. Từng làn mưa mỏng bên ngoài không gian tĩnh lặng, tiếng mưa réo rắt làm cho tôi phải đưa mắt nhìn xa xăm mà trong lòng đầy bâng khuâng luyến nhớ. Tiếng hát Khánh Ly từ máy computer trong phòng vang ra bài hát “Diễm xưa” giai điệu thanh thoát nhưng ca từ thì lại man mác buồn của Trịnh Công Sơn:
Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ
Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao
Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ
Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu.
Mưa vẫn hay mưa trên hàng lá nhỏ
Buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua
Trên bước chân em âm thầm lá đổ
Chợt hồn xanh buốt cho mình xót xa!…
… mà cũng xót xa thật, cuộc sống mỗi người trên đất này lại quá ngắn ngủi và mong manh, như cánh phù du mau tan biến, sao cứ phải quần quật tranh đấu mưu sinh, để rồi cuối cùng cũng phải đối diện với bi kịch mà không ai mong muốn “một cõi đi về”…
Mưa…
Mùa thu!…
Có chăng thu về tại nơi tôi đang sống, dọc theo bờ sông kênh chảy từ đường Phạm Văn Đồng ngang qua cầu Gò Dưa lần theo con nước uốn khúc vùng ven thành phố Thủ Đức, nơi đây bàng bạc những cây sa kê to cao lá xanh mươn mướt, thi thoảng có những chiếc lá vàng rất to như chiếc nón lá rơi rụng trên vệ đường, rồi chúng cuốn theo chiều gió, như mang theo tất cả quá khứ xa xăm của một thời vụng dại. Giòng sông kênh thủy triều lên xuống theo chu kỳ của con nước, những mảng lục bình cứ lờ lững trôi đi biền biệt, chúng vô tư bình yên tự tại để rồi những nụ hoa xanh tím biếc êm ả thả hồn trên mặt nước xanh rêu…
Viết đến đây tôi sực nhớ Tường Linh một thi nhân hiện đại là một người con Quảng Nam đã viết về dòng sông đáng yêu của quê nhà:
…“Trả lại dòng sông trả lại cho anh
Từ vết bàn chân trên cát vàng tuổi thơ
Ai có vẽ bên bờ sông đó
Đếm giùm tôi bao bến nước vắng con thuyền
Còn sót đọt tre nào chấm mặt thủy triều lên
Mấy độ trăng tròn trăng khuyết
Dòng sông trôi, dòng sông trôi biền biệt
Giòng nhớ thương chảy mãi qua hồn”.
….
Tự mình lẫm nhẫm độc thoại tưởng chừng như một kẻ mộng du, bỗng dưng nhớ lại mùa thu năm trước trong văn học Việt Nam. Nhà thơ cách mạng Chế Lan Viên thì quá nổi tiếng, nhưng ông này cũng cất cớ không ít, vì ông ấy không thích mùa xuân, nên cứ muốn chắn, muốn ngăn, muốn chặn không cho nó đến, để nàng thu diễm tuyệt quyến rũ cứ ở mãi bên mình, nếu hiểu như thế thật tội nghiệp cho nhà thơ này. Phải chăng mùa thu năm ấy, mang nỗi buồn tê tái vì người nghèo có chi mà đón tết (Mang lì chiếc áo độ thu tàn):
“Ai đâu trở lại mùa thu trước
Nhặt lấy cho tôi những lá vàng
Với của hoa tươi muôn cánh rã
Về đây đem chắn nẻo xuân sang”…
Mùa thu đến! nỗi buồn về…
Nhà thơ họ Chế này cũng lãng mạn, cũng tha thiết với mùa thu nên đem gửi nỗi lòng vào bài thơ (Xuân) với hai câu kết nghe sao mà xao xuyến:
“Chao ôi, mong nhớ ôi mong nhớ
Một cánh chim thu lạc cuối ngàn”.
Thế rồi mùa thu cũng ghé qua đây và mang theo những yêu thương của một thời đã xa xôi và cũ kỹ. Mùa thu lạ lắm, xơ xác mà thanh yên, vàng vọt mà bình lặng, lạ lùng khó tả, khiến cho con người ta cũng có nhiều biến động trong tâm hồn. Nhiều người nói mùa thu buồn, nhưng những người nói mùa thu buồn đều là những người yêu mùa thu cả, không lẽ họ yêu nỗi buồn, yêu cái màu vàng hoang tàn ấy?…

Còn tôi!
Tôi yêu mùa thu, vì mùa thu có lá vàng rơi rụng, nhìn những chiếc lá lảo đảo trong ánh hoàng hôn tím nhạt, vạt nắng mơ màng, lòng tôi lại cứ dậy lên nỗi niềm nhớ nhung xa vắng, bâng khuâng một điều gì đó, thật miên man khó tả, và trong sâu thẳm tôi chợt nhớ ra mấy câu thơ của Tường Lưu, một thi nhân Cơ-đốc:
“Bâng khuâng nắng thu vàng trên lá
Buồn lên tầng mây trắng giang hồ
Nghe con chim hót sao buồn quá
Chạnh lòng nhớ câu hát mẹ ru!”…

và mùa thu trong tôi vẫn là:
Nó quyến rũ và mơ màng, mang theo cái thanh âm dìu dặt và êm đềm. Nó còn lắng đọng trong tâm khảm những hoài niệm tuổi xuân thì, dắt đưa hồn tôi trở về ký ức xa xăm tự thủa nào!…
và…
Tôi yêu Đấng tạo hóa, Đấng đã làm nên một mùa thu diễm tuyệt trong mỗi một cuộc đời Cơ-đốc nhân!

Thay lời muốn nói!
Kinh thánh ít nói về mùa thu, tôi tìm thấy vài câu rất ý nghĩa, hy vọng mùa tháng tám đang đến, chấm dứt những ngày nắng hạn khô hanh, dịch bệnh u uẩn ngột ngạt vô cùng. Ta hớn hở vui mừng đón nhận ơn thương xót từ Thượng Đế, đón nhận cơn mưa phước hạnh từ trời làm tươi mát đất đai, đượm nhuần cây cỏ và lòng người an yên. Hy vọng mùa thu này sẽ đem lại nét đẹp cố hữu đích thực của nó, đuổi tan mầm mống dịch bệnh, phục hoạt cuộc sống nhân sinh. Nàng thu diễm tuyệt xin Đấng tạo hóa ban ân sủng khoát lên chiếc áo cho muôn loài dáng thu kiều diễm thanh tao:

“Nếu anh chị em trung tín vâng giữ các điều răn tôi truyền lại cho anh chị em hôm nay, tức là hết lòng hết linh hồn kính yêu Chúa, Đức Chúa Trời của anh chị em và phục vụ Ngài,
Ngài sẽ cho mưa xuống trên xứ đúng mùa, cả mưa vào mùa thu lẫn mưa vào mùa xuân để anh chị em thu hoạch hoa màu, rượu mới và dầu.
Ngài cũng cho cỏ xanh tốt ngoài đồng để nuôi gia súc, và anh chị em sẽ được ăn uống thỏa thích”.Phục-truyền 11:13-15 Bản Dịch Mới.

Hồ Thi Thơ – Thu 2022

 

————————————————————————-

TRUYỆN NGẮN & BÀI VIẾT từ năm 2011- 2022 được lưu trữ tại đây:
Truyện Ngắn&Bài Viết 1 
Truyện Ngắn&Bài Viết 2
Truyện Ngắn&Bài Viết 3

Truyện Ngắn&Bài Viết 4

Ngày đăng: 09/09/2022