Vườn Ê đen mới

Thẩm Quyền Tuyệt Đối Của Chúa Giê-su (I) – MS Ngô Việt Tân

Thẩm Quyền Tuyệt Đối Của Chúa Giê-su (I)
The Absolute Authority of Jesus – Mác 1:21-28

1. Thẩm quyền của Chúa Giê-su trên thiên nhiên và vật thể (Jesus’ Authority Over Nature and Matter).
A) Chúa Giê-su quở gió bảo phải yên lặng.
“Chiều hôm ấy, Ngài bảo các môn đệ: “Chúng ta hãy qua bờ bên kia.” 36 Ngài vẫn còn ở dưới thuyền, các môn đệ đưa Ngài đi, tách khỏi đoàn dân, cũng có các thuyền khác cùng theo. 37 Bỗng một cơn bão lớn nổi lên, sóng ập vào thuyền, đến nỗi thuyền ngập nước, 38 nhưng Ngài đang ở phía sau lái, dựa gối mà ngủ. Môn đệ đánh thức Ngài dậy: “Thầy ơi, Thầy không lo chúng ta chết cả sao?” 39 Ngài thức dậy, quở gió và quát biển: “Hãy êm đi, lặng đi !” Gió liền yên, và biển lặng như tờ. 40 Rồi Ngài bảo các môn đệ: “Sao các con sợ đến thế? Không có đức tin sao?” 41 Họ khiếp sợ bảo nhau: “Người là ai mà đến gió và biển cũng vâng lệnh?” (Mác 4:35-41).
B) Chúa Giê-su đã hóa bánh cho đoàn dân ăn.
“Các sứ đồ nhóm họp cùng Đức Giê-su và tường trình cho Ngài mọi điều họ đã thực hiện và dạy. 31 Ngài bảo họ rằng: “Các con hãy lui vào nơi thanh vắng để nghỉ ngơi một chút.” Vì kẻ đi người lại đông đúc, đến nỗi họ không có thì giờ ăn uống. 32 Ngài và các môn đệ lên thuyền đi đến một nơi thanh vắng. 33 Nhiều người thấy vậy thì nhận biết nên từ các thành thị kéo nhau chạy bộ tới trước. 34 Vừa ra khỏi thuyền, Ngài thấy đoàn dân đông đúc thì động lòng thương xót, vì họ như chiên không có người chăn. Ngài bắt đầu dạy họ nhiều điều. 35 Trời đã xế chiều, các môn đệ đến thưa với Ngài rằng: “Đây là nơi vắng vẻ và đã gần tối, 36 xin Thầy cho dân chúng về để họ vào các làng xóm quanh đây mua gì để ăn.” 37 Nhưng Ngài đáp: “Chính các con hãy cho họ ăn.” Môn đệ thưa: “Chúng con phải đi mua đến hai trăm đồng đê-na-ri bánh cho họ ăn sao?” 38 Ngài bảo: “Các con đi xem thử ở đây có bao nhiêu bánh?” Khi đã xem xét xong, họ thưa: “Có năm ổ bánh và hai con cá.” 39 Ngài truyền cho các môn đệ bảo dân chúng ngồi thành từng nhóm trên cỏ xanh. 40 Họ ngồi xuống từng nhóm, nhóm thì một trăm, nhóm thì năm mươi. 41 Đức Giê-su cầm năm ổ bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, cảm tạ Đức Chúa Trời rồi bẻ ra đưa cho các môn đệ để phân phát cho dân chúng, Ngài cũng chia hai con cá cho mọi người. 42 Ai nấy đều ăn no nê. 43 Bánh và cá còn thừa đựng đầy mười hai giỏ” (Mác 6:30-43).
C) Chúa Giê-su đã hóa bánh cho đoàn dân khoảng 4,000 người ăn.
“Trong khoảng thời gian đó, lại có một đoàn dân đông đảo tụ tập mà cũng không có gì ăn nên Đức Giê-su gọi các môn đệ đến bảo: 2 “Ta động lòng thương xót đoàn dân này vì họ đã ở với Ta ba ngày mà không có gì ăn. 3 Nếu Ta để họ nhịn đói về nhà, chắc họ sẽ ngất xỉu dọc đường vì có một số người từ xa đến.” 4 Các môn đệ thưa: “Trong miền hoang vắng này tìm đâu ra bánh cho họ ăn.” 5 Ngài hỏi: “Các con có mấy ổ bánh?” Họ thưa: “Dạ bảy ổ.” 6 Ngài truyền cho đoàn dân ngồi xuống đất, rồi lấy bảy ổ bánh, cảm tạ Đức Chúa Trời, bẻ ra, đưa cho các môn đệ phân phát cho dân chúng. 7 Họ cũng có vài con cá nhỏ; Ngài ban phước rồi bảo môn đệ đem phân phát. 8 Ai nấy đều ăn no, còn những miếng bánh thừa người ta thu được bảy giỏ. 9 Số người ăn ước chừng bốn ngàn. Rồi Ngài cho họ về, 10 còn Ngài và các môn đệ liền lên thuyền sang vùng Đa-ma-nu-tha” (Mác 8:1-10).
D) Chúa Giê-su đi bộ trên mặt biển
“Đức Giê-su liền truyền cho các môn đệ lên thuyền, qua phía thành Bết-sai-đa trước, rồi Ngài giải tán dân chúng. 46 Khi họ đã ra về, Ngài lên núi cầu nguyện. 47 Tối đến, thuyền ra giữa biển, còn một mình Ngài trên bờ. 48 Ngài thấy các môn đệ chèo chống vất vả vì ngược gió. Khoảng bốn giờ sáng đêm ấy Ngài đi bộ trên mặt biển mà đến cùng họ và định vượt qua họ. 49 Các môn đệ thấy Ngài đi trên mặt biển thì tưởng là ma nên kêu la thất thanh, 50 vì ai nấy đều trông thấy và hoảng sợ. Nhưng Ngài liền bảo họ: “Hãy yên tâm, Thầy đây, đừng sợ!” 51 Ngài vừa bước lên thuyền với họ thì gió lặng yên. Mọi người đều kinh ngạc, 52 vì họ vẫn không hiểu phép lạ hóa bánh và lòng họ còn cứng cỏi” (Mác 6:45-52).

2. Thẩm quyền của Chúa Giê-su trên bệnh tật (Jesus’ Authority Over Sickness).
A) Chúa Giê-su chữa lành bà gia của Si-môn.
“Vừa ra khỏi hội đường, Đức Giê-su đi với Gia-cơ và Giăng đến nhà Si-môn và An-â. 30 Bà gia Si-môn sốt nặng đang nằm trên giường, họ liền cho Ngài hay. 31 Ngài đến gần, cầm tay đỡ bà dậy, cơn sốt liền dứt, rồi bà đứng dậy phục vụ họ” (Mác 1:29-31).
B) Chúa Giê-su đuổi nhiều quỷ ra khỏi người bị ám.
“Đến chiều khi mặt trời lặn, người ta đem cho Ngài cả người đau lẫn người bị quỷ ám. 33 Dân cả thành tụ họp trước cửa. 34 Ngài chữa lành nhiều người, đủ các chứng bịnh khác nhau, đuổi nhiều quỷ khỏi người bị ám, và không cho phép quỷ nói gì, vì chúng biết Ngài là ai.” (Mác 1:32-34).
C) Chúa Giê-su chữa lành người phung.
“Một người phung đến quỳ xuống, khẩn cầu Ngài: “Nếu Thầy muốn, Thầy có thể chữa tôi lành.” 41 Đức Giê-su động lòng thương xót, đưa tay sờ người và bảo rằng: “Ta muốn, hãy lành đi.” 42 Lập tức bịnh phung biến mất, người phung được lành” (Mác 1:40-42).
D) Chúa Giê-su chữa lành người đàn bà bị xuất huyết 12 năm.
“Trong đám đông, có một người đàn bà bị xuất huyết đã mười hai năm. 26 Bà đã chịu khổ chạy chữa qua tay nhiều thầy thuốc, tốn hết tiền nhưng bệnh không dứt, lại còn nặng hơn nữa. 27 Nghe nói về Đức Giê-su, bà chen vào đám đông theo sau Ngài để sờ vào áo Ngài. 28 Vì bà tự nhủ: “Tôi mà sờ được áo Ngài, thế nào cũng lành bệnh.” 29 Lập tức máu cầm lại và bà cảm biết mình đã được chữa lành. 30 Đức Giê-su nhận biết ngay có một luồng năng lực vừa ra khỏi Ngài, nên quay lại phía đám đông hỏi: “Ai đã sờ vào áo Ta?” 31 Các môn đệ Ngài thưa rằng: “Thầy thấy đám đông lấn ép mà sao Thầy còn hỏi: Ai sờ đến Ta?” 32 Và Ngài nhìn quanh để xem người đã đụng vào mình. 33 Người đàn bà nhận biết việc đã xảy ra cho mình thì run rẩy, sợ hãi, đến quỳ dưới chân Ngài mà trình bày tất cả sự thật. 34 Ngài bảo bà: “Con ơi, đức tin con đã chữa lành cho con, hãy về bình yên, khoẻ mạnh hết đau yếu” (Mác 5:25-34).
E) Chúa Giê-su chữa lành người điếc và ngọng.
“Đức Giê-su lại rời thành phố miền Ty-rơ đi ngang qua thành Sy-đôn hướng đến vùng biển Ga-li-lê để vào miền Mười Thành. 32 Người ta đem đến cho Ngài một người điếc và ngọng, nài xin Ngài đặt tay chữa trị. 33 Ngài dắt anh ấy ra khỏi đám đông rồi đặt ngón tay vào lỗ tai và nhổ nước miếng thấm vào lưỡi anh. 34 Ngài ngước mắt lên trời, thở dài và bảo người: “Ép-pha-ta!” Nghĩa là: “Hãy mở ra. 35 Tức thì tai anh mở ra, lưỡi được thong thả và anh nói rõ ràng” (Mác 7:31-35).

3. Thẩm quyền của Chúa Giê-su trên Satan (Jesus’ Authority Over Satan).
A) Chúa Giê-su đuổi tà ma ra khỏi người bị ám.
“Kế đó, đi đến thành Ca-bê-na-um; nhằm ngày Sa-bát, tức thì Đức Chúa Jêsus vào nhà hội, khởi dạy dỗ tại đó. 22 Chúng đều cảm động về sự dạy dỗ của Ngài, vì Ngài dạy như có quyền phép, chớ chẳng phải như các thầy thông giáo đâu. 23 Vả, cũng một lúc ấy, trong nhà hội có người bị tà ma ám, 24 kêu lên rằng: Hỡi Jêsus, người Na-xa-rét, chúng tôi với Ngài có sự gì chăng? Ngài đến để diệt chúng tôi sao? Tôi biết Ngài là ai: là Đấng Thánh của Đức Chúa Trời. 25 Nhưng Đức Chúa Jêsus nghiêm trách nó rằng: Hãy nín đi, ra khỏi người nầy. 26 Tà ma bèn vật mạnh người ấy, cất tiếng kêu lớn, và ra khỏi người. 27 Ai nấy đều lấy làm lạ, đến nỗi hỏi nhau rằng: Cái gì vậy? Sự dạy mới sao! Người nầy lấy quyền phép sai khiến đến tà ma, mà nó cũng phải vâng lời! 28 Danh tiếng Đức Chúa Jêsus tức thì đồn ra khắp cả miền xung quanh xứ Ga-li-lê” (Mác 1:21-28 BTT).
B) Chúa Giê-su đuổi các tà linh ra khỏi người bị ám.
“Đức Giê-su cùng môn đệ đến bờ biển bên kia thuộc địa phận của người Giê-ra-sê. 2 Một người bị tà linh ám từ nghĩa địa chạy ra đón khi Ngài vừa bước ra khỏi thuyền. 3 Hắn sống nơi mồ mả, dù dùng dây xích cũng không ai xiềng hắn được. 4 Đã nhiều lần bị cùm, bị xích, song hắn bẻ xích phá cùm, chẳng ai trị nổi. 5 Suốt ngày đêm hắn lang thang nơi nghĩa địa và trên đồi hoang, la hét và lấy đá rạch mình. 6 Khi thấy Đức Giê-su từ đằng xa hắn chạy đến quỳ lạy Ngài, 7 kêu lớn lên rằng: “Lạy Đức Giê-su, Con Đức Chúa Trời Chí Cao, tôi có làm gì đến Ngài đâu? Tôi cầu Trời xin Ngài đừng hành hạ tôi;” 8 vì Đức Giê-su vừa bảo rằng: “Hỡi tà linh, hãy xuất khỏi người này.” 9 Rồi Ngài lại hỏi: “Tên mầy là gì?” Quỷ đáp: “Tên tôi là đạo binh, vì chúng tôi đông.” 10 Quỷ nài xin Ngài đừng đuổi chúng ra khỏi vùng ấy. 11 Bấy giờ có đàn lợn rất đông đang ăn trên đồi, 12 các quỷ van nài Ngài: “Xin cho chúng tôi đến nhập vào bầy lợn kia.” 13 Ngài cho phép. Các tà linh xuất khỏi người bị ám và nhập vào bầy lợn ước chừng hai ngàn con, cả bầy lao đầu qua bờ đá, rơi xuống biển chết chìm hết. 14 Những kẻ chăn lợn chạy trốn và đồn tin này khắp thành phố và thôn xóm gần đó. Dân chúng đến để xem việc gì đã xảy ra. 15 Khi họ đến cùng Đức Giê-su và thấy người bị quỷ ám đang ngồi đó, quần áo chỉnh tề, tâm trí tỉnh táo, thì sợ hãi. 16 Những người chứng kiến thuật lại cho họ nghe việc đã xảy đến cho người bị quỷ ám và bầy lợn. 17 Họ nài xin Ngài lìa khỏi địa phận mình. 18 Khi Ngài bước lên thuyền, người vốn bị quỷ ám xin theo Ngài, 19 nhưng Ngài không cho, lại bảo: “Con hãy về nhà, đến với họ hàng thân thuộc và thuật cho họ nghe mọi việc Đức Chúa Trời đã làm và thương xót con.” 20 Người ấy đi khắp vùng Mười Thành kể lại những việc mà Đức Giê-su đã làm cho mình. Ai nấy đều kinh ngạc” (Mác 5:1-20).
C) Chúa Giê-su đuổi tà linh ra khỏi con gái của người đàn bà.
“Sau đó, Ngài rời nơi ấy để vào miền Ty-rơ. Ngài vào một ngôi nhà, không muốn cho ai biết, nhưng không sao giấu được. 25 Vừa nghe Ngài đến, một người đàn bà có con gái nhỏ bị tà linh ám đến quỳ dưới chân Ngài. 26 Bà là người Hy Lạp thuộc sắc dân Sy-ri Phê-ni-xi. Bà van xin Ngài đuổi quỷ ra khỏi con gái mình. 27 Ngài bảo bà rằng: “Hãy để con cái ăn no nê đã, vì không lẽ lấy bánh của con mà ném cho chó con.” 28 Bà thưa: “Lạy Chúa, đúng như vậy, nhưng chó con dưới bàn ăn những miếng bánh vụn của con cái.” 29 Chúa bảo bà: “Bà đã nói thế thì hãy về đi, quỷ đã ra khỏi con gái bà rồi.” 30 Về đến nhà, bà thấy con gái mình đang nằm trên giường và quỷ đã ra khỏi” (Mác 7:24-30).
D) Chúa Giê-su đuổi quỷ câm ra khỏi con trai của một người trong đám đông.
“Khi xuống đến chỗ các môn đệ khác, Đức Giê-su và ba môn đệ thấy đoàn dân đông vây quanh, cũng có các chuyên gia kinh luật đang tranh luận với các môn đệ ấy. 15 Vừa thấy Ngài, cả đám đông rất ngạc nhiên chạy đến đón. 16 Ngài hỏi các môn đệ: “Các con đang tranh luận với họ việc gì thế?” 17 Một người trong đám đông lên tiếng: “Thưa Thầy, tôi đem con trai tôi đến với Thầy, nó bị quỷ câm ám. 18 Bất cứ ở đâu quỷ nhập vào là vật nó ngã xuống, làm nó sùi bọt mép, nghiến răng rồi cứng đờ ra. Tôi có xin môn đệ Thầy đuổi quỷ ấy, nhưng họ không trừ nổi.” 19 Ngài đáp: “Thế hệ này sao vô tín quá! Ta phải ở với các người cho đến chừng nào? Ta phải chịu đựng các người cho đến bao giờ? Hãy đem nó đến cho Ta.” 20 Họ đem đứa trẻ đến cùng Ngài. Vừa thấy Ngài, quỷ liền vật nó dữ dội; nó ngã xuống đất lăn lộn, sùi bọt mép. 21 Ngài hỏi cha nó: “Nó bị bệnh thế nầy đã bao lâu rồi?” Người cha thưa: “Từ lúc cháu còn bé, 22 đã nhiều lần quỷ đẩy cháu vào lửa và xô xuống nước để giết cháu. Dù sao, nếu được, xin Thầy thương tình giúp chúng tôi.” 23 Đức Giê-su bảo: “Sao ông lại nói “nếu được? Ai tin thì mọi việc đều được cả.” 24 Cha đứa bé liền kêu lớn: “Tôi tin, xin Thầy giúp tôi có lòng tin.” 25 Thấy đoàn dân đông chạy đến, Đức Giê-su quở tà linh: “Quỷ câm và điếc kia, Ta truyền cho mầy phải ra khỏi đứa trẻ nầy, không được nhập lại nữa.” 26 Quỷ câm rú lên một tiếng, vật ngã đứa trẻ rồi ra khỏi. Đứa trẻ bất động như chết nên nhiều người nói: “Nó chết rồi!” 27 Nhưng Đức Giê-su cầm tay nó, đỡ dậy thì nó đứng lên. 28 Khi Ngài vào nhà, các môn đồ hỏi riêng Ngài: “Tại sao chúng con không trừ được quỷ ấy?” 29 Ngài bảo họ: “Loại quỷ nầy phải cầu nguyện mới đuổi được” (Mác 9:14-29).

YOUTUBE: MỤC SƯ NGÔ VIỆT TÂN CHANNEL

Ngày đăng: 06/11/2025