Vườn Ê đen mới
THẦY CŨ – Tuyết Mai
Hôm nay thật tình cờ tôi mở được bài giảng của thầy trên Facebook…
Giọng nói thấp hơn xưa, tôi có cảm giác như một giọng hát hạ tone xuống thấp, như một dây đàn đã chùn theo tháng năm…Tôi chợt nhận ra thầy đã già hơn xưa.
Gần ba mươi năm xa cách, mất tin, tôi trôi nổi qua bao nhiêu cảnh đời, thầy chuyển đi hầu việc Chúa cách xa nửa vòng trái đất…
Đêm nay, một đêm mưa rơi sụt sùi, mưa tháng tám. Những tiếng lách tách như một khúc nhạc dạo nhè nhẹ trên mái tole của căn gác nhỏ Sài gòn. Tôi hồi tưởng lại những tháng ngày của bốn bốn năm xưa, những ngày tôi được đến với Chúa
Đó là những năm tháng đầu chúng tôi sống trong sự thay đổi lịch sử nước nhà, tuổi trẻ chúng tôi chao đảo, bối rối, lo âu, thiếu thốn. Thế sự như một cái bập bênh, kẻ bất ngờ được đưa lên thật cao, người thình lình bị dìm xuống thật thấp…thấp thê thảm…tôi như một cánh diều bị đứt dây chao đảo. Một cô gái tuổi đôi mươi ánh mắt, nét mặt luôn chứa chan một nỗi buồn tuyệt vọng.
Có một sự cố trong đời là tôi đi vượt biên bị bể trong tâm trạng hoảng sợ, cô bạn thân đã cầu nguyện cho tôi và từ ấy tôi tin Chúa, tôi đi nhà thờ, tôi cũng biết Thầy từ đó. Bài viết nầy tôi không viết tên thầy ra vì tôi hiểu những người truyền đạo là Chúa ban tặng cho phẩm hạnh cao đẹp để Thầy được đầy ơn, đầy tình thương, đầy cảm thông, để đưa dẫn nhiều người về bên chân Chúa.
Mỗi một người, mỗi tâm trạng khác nhau, mỗi hoàn cảnh khác nhau, nhưng thân được với hết thảy mọi người, yêu quý được hết thảy mọi người đó là đặc ân Chúa ban cho người chăn bầy. Ngày ấy Thầy mới ra trường còn rất trẻ, đứng chung với thanh niên bọn tôi người lạ chẳng thể nhận ra Thầy là ông Truyền Đạo.
Tôi không biết dạo ấy Thầy Cô được trợ cấp bao nhiêu lương, nhưng cứ mỗi bận đi về quê là tôi lại ghé qua tư thất thăm thầy cô chào tạm biệt, và lần nào cũng vậy, lần nào Cô cũng dọn ra một mâm cơm. Những tháng năm cơ cực ấy những chuyến xe về quê 100km phải đi suốt ngày mới đến nơi, và cái mâm cơm của Thầy và Cô nó ân cần yêu thương biết bao nhiêu cho thanh niên nhẵn túi của bọn tôi.
Không phải nơi ấy chỉ có vậy thôi, mà còn có sự hiện diện của Chúa, có một sự bình an lạ lùng làm cho tôi thấy lòng mình bình tịnh lại, yêu cuộc sống hơn, nhìn thấy cuộc đời đẹp hơn, mây xanh hơn và nắng cũng vàng hơn. Bên ngoài kia là một xã hội đầy dẫy sự đe dọa, hiềm khích, tranh cạnh, bên trong khuôn viên nhà thờ là những bài hát ngợi khen Thiên Chúa và rao báo sự bình an, là yêu thương là sẻ chia.
Thầy đánh đàn Piano tuyệt vời, tôi nhớ hoài một kỷ niệm vui, trong thanh niên tôi là người mới mẻ và hát tệ nhất nhưng cứ ngân nga mãi bài hát “Tuy tôi có cả thiên hạ nhưng mất Jesus, vui chăng sống bơ vơ một ngày vô chủ….” Một giọng hát bất quy tắc báo hại ông Thầy đánh đàn toát cả mồ hôi, bây giờ nhớ lại vẫn không nhịn nổi cười.
Thầy có chút khôi hài khi giao tiếp và nụ cười cởi mở, người ta còn nói đấy là cười giòn, không biết người đời muốn ví von ra sao nhưng tôi nghĩ là nói đến tiếng cười của thầy, nó gần gũi, làm cho chúng tôi cảm giác thầy là một người bạn, không có khoảng cách quá xa như (Luca 20:46 là người ưa mặc áo dài đi dạo, và thích những sự chào hỏi giữa chợ, muốn ngồi cao trong nhà hôi, ngồi đầu trong tiệc lớn). Thầy cho chúng tôi cảm giác thân thiện yêu quý thật chân tình, chúng tôi có thể tâm tình cho thầy cô nghe chuyện tình cảm riêng . Thậm chí sau nầy đã lập gia đình có con cái, nhưng mỗi khi gặp những khúc quanh co trong cuộc đời tôi vẫn gọi điện về nhà thờ để nhờ Thầy làm quân sư tư vấn, vì tôi tin nơi đó, ngôi nhà thờ nho nhỏ, tại thị trấn Hộ Phòng có một sứ giả Chúa cử đến để an ủi, động viên, khích lệ chúng tôi bằng tất cả tâm tình của một người đầy tớ Chúa
Sau nầy, khi ra đi hầu việc Chúa rồi, tôi vẫn mang theo những điều đã học tập nơi Thầy, không phải là những bài giảng thuyết hùng hồn, không phải những trang thần học sâu hơn đại dương và cao hơn núi, mà là muốn đưa một người đến với Chúa thì mình phải bày tỏ một đời sống có sự chiếu rọi ánh sáng của Chúa Thánh Linh. Không phải là một sự bề ngoài giả tạo trang nghiêm để chứng tỏ là mình đạo đức, mà là cách ăn nết ở có tình yêu thương chân thật, khiến cho người cơ nhỡ dám đến gần mình mà không e dè, người đau khổ tìm mình vì tin nơi mình có lời an ủi, là vui với kẻ vui, là khóc với kẻ khóc. Và mình chính là nhịp cầu đưa nhiều người đến với Chúa Jesus.
Hy vọng thầy đọc được những dòng nầy, lòng cảm phục của em đối với Thầy Cô, hai người là cái nhịp cầu tuyệt vời đưa em đến với Chúa, và đi cùng Ngài cho đến bây giờ 44 năm qua, qua nhiều ghềnh thác, qua nhiều cánh đồng xanh tươi. Nhóm bạn thanh niên của bọn em ngày ấy, bi giờ tóc đã điểm sương, mặc dù chúng em mỗi người ở một góc trời xa, nhưng bọn em vẫn đồng một tâm tình rao giảng tình yêu và sự chết của Chúa như Thầy đã và đang làm.
Tuyết Mai