Vườn Ê đen mới

GIÁN ĐIỆP NHÍ – Tuyết Mai


Ba năm trước đây chúng tôi gọi nhóc là “ Gián điệp” chứ không hề gọi tên, mặc dù nhóc có cái tên cũng rất đẹp “ Thịnh”

Nhóc có hai chị em, cô chị tròn vo lại thêm cặp kính cận dầy ơi là dầy, cô chị hiền lành dễ thương và bị nhóc ăn hiếp trường kỳ. Nhóc cũng rất láu cá, từ khi biết cô chị tin Chúa rồi thường đến nhà nguyện thờ phượng Chúa, rồi hát hò vui vẻ, nhóc mất người chơi chung nên nhóc ấm ức, nhóc hậm hực kiếm chuyện với chị suốt ngày. Cô chị luôn nhường nhịn nhóc thấy không đã nư nên nhóc mét mẹ. Nhưng mẹ thì đi làm suốt, tối mới về mà chị thì cứ đi qua nhà nguyện học hát múa Giáng Sinh miết, mẹ chã xử lý gì ráo. Nhóc bèn mét ngoại:
– Ngoại à, con nói ngoại nghe bí mật nầy của chị Hai nè, tối ngày đi học về không quét nhà phụ ngoại mà lo chạy qua nhà nguyện Tin Lành hát múa hoài, không lo học bài luôn.

Bà ngoại đang cầm cây chổi quét cái sân rộng thang, cái lưng nhức đến không đứng thẳng người được. Nghe nhóc mét bà chợt nhớ ra con cháu học lớp năm rồi, việc nầy nó làm phụ được mà nó không hề làm, bà tức giận ném cây chổi xuống đất quát to:
– Đi kêu nó về liền
Anh Nhóc được phép, chạy một mạch qua nhà nguyện, chiếc cổng rào bằng mấy cái cọng sắt sơ xài, đang khóa, nó kề mặt vào hét toáng lên
-Chị Hai, chị Hai!

Nó hét thật to, mà trong nhà nguyện tiếng nhạc to hơn không ai nghe nó, nó giận dữ leo qua hàng rào, cái rào yếu ớt lắc lư, nó chới với văng vào bên trong rơi xuống đất đau điếng. Nhóc bò dậy cà nhắc đi vào nhà, nó đứng ngay cửa, dồn hết sự tức giận nhìn thẳng vào chị Hai:
-Chị Hai, ngoại kêu về liền, no đòn rồi, kỳ nầy mềm xương luôn!

Con chị nghe lệnh ngoại nên sợ hãi, vội vã đứng lên chạy một mạch về nhà, nhóc chạy cà thọt theo sau. Hai nhà cách nhau không đầy trăm mét, bà ngoại còn đang ngồi thở dốc dưới sân , thấy nhóc về chân đi cà thọt thì hoảng:
_Con bị sao vậy Thịnh?

Nhóc giả bộ trầm trọng kể lể
_ Chị hai kìa, mê chơi, mê hát, con gọi hoài không thèm mở cửa cho con, nên con trèo gào… con té!

Bà ngoại nghe xong giận phừng phừng, bà tóm cây chổi đập túi bụi con chị Hai mấy phát, Thằng nhóc hả hê bồi thêm
_ Chị hai vô đạo lâu rồi đó ngoại!

Bà ngoại ngồi thừ ra suy nghĩ, bà biết nhà nguyện gần bên là đạo Tin Lành, Người truyền giáo là phụ nữ lớn tuổi hiền lành, dễ mến, nhưng có điều hôm ông ngoại mất cô ấy đến chia buồn nhưng không chịu đốt nhang, mặt dù bà ân cần đốt sẵn đưa tận tay nhưng cô ấy từ chối, cũng không quỳ trước quan tài chồng bà xá lạy như mọi người. Bây giờ con cháu ngoại bà vô đạo, lỡ sao nầy…bà chết có không lạy bà thì sao?…Nghĩ vậy bà bèn truyền lệnh cho nhóc Thịnh:
_ Từ đây về sao, mày theo dỏi nó cho tao, thấy nó đi vô đạo thì kêu về tao đánh nó!

Thế là từ ngày hôm đó, con chị muốn đi tập hát Giáng sinh phải trốn thằng Thịnh, hoặc dùng chiêu xuống nước nhỏ năn nỉ, hối lộ nó. Phải nhịn ăn hàng cho nó tiền, nó im không tố cáo với ngoại. Cũng từ hôm đó mỗi bận chị cho năm ngàn đồng bạc rồi chị vào phòng nhóm, nó mua bọc bánh, bọc yaourt, rồi ngồi cạnh cửa chờ chị. Và cũng từ đó cô giáo dạy kinh Thánh cho lớp thiếu nhi nó ngồi ngoài nghe hết, nó cũng hay nghe cô giáo nhắc đến tên nó lúc cầu nguyện nhưng nó nhất định không “ vô đạo”, không bước chân qua ngưỡng cửa vì sợ ngoại đánh bằng chổi như chị hai.

Rồi mùa Giáng Sinh ấy đi qua, có rất đông trẻ em đứng vào hàng cầu nguyện tiếp nhận Chúa sau khi truyền giảng, nó cũng chen vào hàng ấy, nhưng đứng núp sau lưng mấy thằng cao to, nó sợ chị Hai nó phát hiện ra nó . Và không ai biết, luôn cả cô giáo! Mùa Thánh Kinh hè năm sau, nó đã bước qua ngưỡng cửa nhà nguyện, nó vào ngồi cùng chị Hai. Buổi thi đố kinh Thánh chủ đề “ Chương trình cứu rỗi của Đức Chúa Trời” nó trả lời được nhiều quà hơn chị Hai, vì nó đã ngồi im lặng ngoài cửa quá nhiều tháng, nó đã lắng nghe quá nhiều.

Hôm ấy nó được nhiều quà, nhưng cô giáo thì không dấu được sự vui mừng, cô đến ngồi cạnh nó, ôm đôi vai bé nhỏ của anh gián điệp ôn tồn:
-Thịnh ơi, con giỏi lắm, con hiểu chương trình cứu rỗi của Đức Chúa Trời thật rõ ràng, vậy con cầu nguyện tiếp nhận Chúa để được làm con trai của Chúa nhe, để được Chúa tha tội, để được Chúa đón về Thiên Đàng cùng Chúa.

Nó nhìn cô giáo cười bí hiểm, rồi nói :
– Con đã cầu nguyện lâu rồi!
Cô giáo bối rối:
– A, vậy à, tốt quá, ai hướng dẫn con vậy?
– Cô!
– Hồi nào cô không nhớ?
– Hồi lễ Giáng Sinh, con núp phía sau, cô không nhìn thấy con được đâu!

Câu trả lời của nó làm cho cả nhóm cười bò lăn.
Và từ hôm đó chị Hai nó không phải nộp tiền hối lộ nữa…

Tuyết Mai

Ngày đăng: 10/16/2024