Vườn Ê đen mới
NGÀY NÓ YÊU MẸ – Cỏ Khô
Lúc còn nhỏ nó yêu mẹ lắm, đó là điều bình thường của mọi đứa trẻ trên đời nầy..
Nhưng rồi lớn dần lên…cấp hai, rồi cấp ba, những người bạn ngoài kia…những người bạn trong trường cuốn hút nó.
Rồi nó nhận ra cha mẹ của bạn bè tài giỏi hơn mẹ, thành công hơn mẹ, sang trọng hơn mẹ, cho con cái nhiều thứ quý giá, đưa đón con đi học bằng những chiếc xe đời mới. Và khi vào cấp ba nó càng mặc cảm với bạn bè hơn vì trong lớp chỉ có nó đi học bằng chiếc xe cà tàng…
Từ đó nó thấy như mẹ nó có lỗi lớn với nó, nó cố gắng dấu những cảm xúc đó để không trở nên hỗn hào mà kỳ thực trong lòng nó sự oán trách cứ nổi lên cuồn cuộn như những con sóng ngoài khơi luôn chực kéo vào bờ.
Nó bắt đầu sống cô lập, đi học…rồi sau đó tuổi hai mươi nó đi làm. Nó về nhà như chiếc bóng, mâm cơm nóng mẹ chờ nó không nhận ra hơi ấm từ trong trái tim người mẹ chăm bẵm nó. Nó ăn vội vàng rồi vào phòng riêng đóng cửa và miệt mài với những cuộc thi tài chơi game với lũ bạn.
Nó không bận tâm mẹ nó đã tất bật những gì…
Cây cỏ trong vườn là việc của mẹ, mỗi khi cần bẻ trái dừa uống nó phải hỏi mẹ cây chỗ nào nước ngọt?!
Muốn bẻ trái ớt để buổi ăn ngon miệng hơn nó cũng hỏi mẹ cây ớt trồng ở góc nào? ( cho dù mảnh vườn nhà không rộng lắm)
Mẹ tất bật những phiên chợ bán buôn kiếm những đồng tiền thật khó là việc của mẹ có nhiều lần mẹ kéo nó theo giúp đỡ vì mẹ làm không xuể, nó càm ràm bức bối. Tại sao mẹ sanh con ra rồi đày đọa con trong cảnh cơ hàn…
Tất cả những điều đó đương nhiên mẹ nó thấu hiểu và nỗi đau đớn đến ngần nào thì chỉ có mẹ nó hiểu thôi…
Thế rồi đến một ngày nó có người yêu…
Nó được gia đình bạn gái yêu quý nó vì người ta tôn trọng mẹ nó.
Nó nhận ra một gia đình đầm ấm tươm tất do bàn tay người đàn ông chủ gia đình gánh vác hầu hết việc nặng nhọc để đem lại thành quả cho vợ con hưởng thụ.
Rồi nó cũng cố gắng thể hiện cho người yêu thấy bản lĩnh của một chàng trai khi cần làm cái gì đó nặng nhọc ngoài vườn của người yêu
Ngày đầu tiên nó đưa người yêu về nhà, mẹ làm buổi tiệc trang trọng chào đón, nó thật hãnh diện vì người yêu được mẹ tiếp đãi ân cần.
Sau buổi ăn, người yêu nó vào bếp rửa chén, nó thấy thương người yêu cực nên ngồi bên rửa phụ hết đám chén bát.
Mẹ nó yên lặng quan sát, bà nói cùng hai đứa:
– Con biết chia sẻ công việc với người yêu như thế là điều rất nên làm, điều đó chứng tỏ con có yêu thương, có quan tâm đến sự vất vả của người thân bên cạnh mình
– Cơ hội nầy mẹ cũng nói cho con hiểu, hơn hai mươi năm qua, bao nhiêu ngày mẹ ngồi rửa những đống chén bát, có những buổi tiệc tùng gấp năm bảy lần như thế nầy con có thấy xót xa không?
– Chưa kể tới còn bao nhiêu gánh nặng khác nữa mà một mình mẹ phải đương đầu, phải chịu đựng để cho con được lớn lên tới tầm nầy, có khi nào con nhìn ra sự vất vả mẹ nuôi con không?
– Nếu lòng con có yêu thương con sẽ nhìn thấy tất cả, hiểu tất cả và xót xa tất cả….
Nó quay lại nhìn mẹ, lần đầu tiên nó nghe trái tim nó nhói đau, nó nhìn thấy mái tóc mẹ nó thật sự đã bạc màu không còn đen óng nữa, quen mắt lắm nhưng hôm nay nó thật sự thấy xốn xang…cái vẻ đẹp linh hoạt trong ánh mắt, trong dáng đi, của mẹ nó ngày xưa đã biến mất tự khi nào mà nó ở ngay bên cạnh không hề hay biết.
Đã lâu lắm rồi, từ khi nó còn ngây thơ mẹ nó đã phải vừa làm cha, vừa làm mẹ. Từ những ngày nó cấp hai mẹ đã mua các loại búa, cưa, đinh vít cho nó tập tành làm việc đàn ông. Dạy nó sửa điện, sửa ống nước. để bây giờ nó có cơ hội trổ tài làm giúp cho người yêu khâm phục.
Nó bắt đầu ôn lại bao nhiêu việc mẹ đã làm cho nó, đã an ủi nó khi nó buồn, khích lệ nó khi ngã lòng. Bênh vực nó khi nó bị bắt nạt!
Hằng bao nhiêu điều mà bất chợt một phút lắng đọng nó không thể nào nhớ ra hết…
Nó chợt nhận ra mẹ nó thật sự cô đơn trong cuộc đời nầy…
Nó đến bên cạnh ôm lấy vai mẹ nó, bờ vai thấp nhỏ so với chiều cao của nó, nó vỗ nhè nhẹ, mẹ nó nghiêng mái đầu bạc vào vai thằng con trai, bà nói:
– Mẹ chờ đợi ngày con trưởng thành từ phần xác lẫn phần hồn, mẹ chờ ngày nầy lâu rồi, cầu nguyện cho con tự lâu lắm rồi
Cỏ Khô (tháng 5)