Vườn Ê đen mới

SỐNG THA THỨ – Hồ Galilê

 

SỐNG THA THỨ
KT: Ma-thi-ơ 18:24-35

Martin Luther nhà cải chánh giáo hội thế kỷ 15 đã viết:
“Sự tha thứ là điều khó khăn nhất của đức tin chúng ta. Sự tha thứ là sự sống động trong bước đi của Cơ-đốc nhân! Có người đã nói:
“Một cá nhân không tha thứ cho người khác là đã thiêu hủy cái cầu mà họ sắp đi qua.”

I/TẠI SAO CHÚNG TA PHẢI THA THỨ?

Đức Chúa Trời đã tha thứ cho chúng ta trước. Rô-ma 3:23 Mọi người đã phạm tội hụt mất sự vinh hiển của Đức Chúa Trời. Kể từ lúc tổ phụ loài người phạm tội, bất tuân mạng lịnh của Đức Chúa Trời tại vườn Ê-đen, loài người đã bị đoán phạt vì tội lỗi của mình. Tổ phụ chúng ta đã phạm tội trở thành tội nhân, chúng ta kế thừa tổ phụ, chúng ta là tội nhân nên luôn sống trong tội lỗi. Hậu quả của tội lỗi là vô cùng khủng khiếp, giá phải trả là sự chết.Rô-ma 6:23 Tiền công của tội lỗi là sự chết.La-mã 5:12 vì một người mà tội lỗi đã vào trong thế gian. Trước mặt Đức Chúa Trời con người là tội nhân, dẫu một người công bình cũng không có. Kinh Thánh cho chúng ta biết loài người mắc nợ Đức Chúa Trời, khoản nợ nầy là bao nhiêu? Liệu có trả bằng tiền mặt được không? Tất nhiên là không rồi, mà chính là sự chết. Ở Mỹ có một thành ngữ thật là hay đó là con người không thể tránh thuế và sự chết. Đức Chúa Trời tìm cách trả án ngữ đó bằng cách ban Chúa Giê-su xuống trần gian, giá phải trả mạng sống con Đức Chúa Trời. Tin Lành Giăng 19:30 Mọi sự đã được trọn, món nợ đã trả xong. Giăng Báp-tít đã giới thiệu Chúa Giê-su cho đoàn dân đông biết rằng: Kìa, chiên con của Đức Chúa Trời là Đấng cất tội lỗi của thế gian đi. IGiăng 4:9 Nầy, sự yêu thương ở tại đây, Ấy chẳng phải chúng ta đã yêu Đức Chúa Trời, nhưng Ngài đã yêu chúng ta, và sai con Ngài làm của lễ chuộc tội cho chúng ta.

Câu chuyện trên đường về Giê-ru-sa-lem, các môn đồ theo Chúa về thủ đô Giê-ru-sa-lem để chịu thương khó, nhưng rồi mỗi người mang một ưu tư riêng. Chúa sẽ lập nước trời lên ngôi làm vua, phen nầy ắt họ sẽ làm lớn.Mác 9:35 họ tranh luận với nhau xem người nào lớn nhất, có khi tranh luận gay gắt không phân thắng bại, cuối cùng họ quay lại hỏi Chúa, ai là người lớn nhất trong nước trời. Có lẽ chỉ trích không ai thua ai, ông Phi-e-rơ trong đoạn nầy cho chúng ta thấy, ông luôn là người năng nỗ đi đầu, làm trước nên luôn bị chỉ trích, có nhiều sơ hở nên luôn bị anh em phê bình, có lẽ anh em cũng nóng tính. Có khi lên án, nói xấu và ông đã tha thứ cho anh em mình, nhưng tính đi tính lại, ông đã tha thứ mấy lần rồi, nhưng sức người có hạn, nhị bất quá tam và cuối cùng không thể tha thứ được nữa, ông đến với Chúa Giê-su để xin ý kiến Ngài. Ông hỏi Chúa, nếu anh em có phạm tội cùng con, thì con tha thứ cho họ mấy lần? có phải là 7 lần không? Chúa đáp rõ ràng chắc ông không nghe nhầm: Không phải 7 lần mà 70 lần 7. “Ngài đáp rằng: Ta không nói cùng ngươi rằng đến bảy lần đâu, nhưng đến bảy mươi lần bảy”. Ma-thi-ơ 18:22 có thể con số nhân ấy là 490 lần. Có thể nói tha thứ không tính bao nhiêu lần. Rồi sau đó Chúa dùng ẩn dụ kể cho chúng ta phần sau.

Nhưng ở đây, tôi nói về người phụ nữ tà dâm bị kết tội ném đá theo luật pháp Môise, nhưng Chúa Giê-su tha thứ trong Giăng chương 8
Thân phận người kỹ nữ được miêu tả qua nhân vật Đạm Tiên tronng tác phẩm Truyện Kiều:
“Đau đớn thay phận đàn bà
Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung
Phũ phàng chi bấy Hóa công
Ngày xanh mòn mỏi, má hồng phôi phai
Sống làm vợ khắp người ta
Hại thay thác xuống làm ma không chồng”.

Mang “phận đàn bà” Đạm Tiên rơi xuống tận cùng của xã hội Đông phương với nghề kỹ nữ. Trong niềm cảm thông của thi hào Nguyễn Du, người kỹ nữ Việt Nam Vương Thúy Kiều vẫn còn hy vọng tìm được hạnh phúc chân chính sau 15 năm lưu lạc ở chốn lầu xanh, thay vì tự vẫn. Hay việc Kim Trọng đồng ý để Thúy Kiều xin đổi duyên vợ chồng thành duyên tri kỷ ngay trong đêm tân hôn, cho thấy Thúy Kiều nhận được cảm thông sâu sắc từ định kiến hà khắc của xã hội. Như Nguyễn Văn Toàn nhận định: “Chỉ có văn hóa Việt Nam mới sinh ra được câu chuyện kỳ lạ như thế!”…

Thế nhưng, từ hơn 2.000 trước Chúa Giê-su đã bày tỏ quan điểm công bình bác với thân phận kỹ nữ. Ngài bênh vực người cô thế khi lên lên án giới đạo đức, người Pha-ri-si:

Đức Chúa Jêsus lên trên núi Ô-li-ve. Nhưng đến tảng sáng, Ngài trở lại đền thờ; cả dân sự đều đến cùng Ngài, Ngài bèn ngồi dạy dỗ họ. Bấy giờ, các thầy thông giáo và các người Pha-ri-si dẫn lại cho Ngài một người đàn bà đã bị bắt đang khi phạm tội tà dâm; họ để người giữa đám đông, mà nói cùng Đức Chúa Jêsus rằng: Thưa thầy, người đàn bà nầy bị bắt quả tang về tội tà dâm. Vả, trong luật pháp Môi-se có truyền cho chúng ta rằng nên ném đá những hạng người như vậy; còn thầy, thì nghĩ sao? Họ nói vậy để thử Ngài, hầu cho có thể kiện Ngài. Nhưng Đức Chúa Jêsus cúi xuống, lấy ngón tay viết trên đất. Vì họ cứ hỏi nữa, thì Ngài ngước lên và phán rằng:

“Ai trong các người là người không có tội, hãy lấy đá ném vào chị trước tiên đi!”.Giăng 8:7 đồng thời mời gọi người kỹ nữ quyết định đúng cho hướng đi đời mình, khi “Đức Chúa Giê-su ngước lên nói với người phụ nữ: ‘Nầy chị kia, họ đâu cả rồi? Không ai kết án chị sao? Người phụ nữ đáp: ‘Thưa Chúa, không ai cả.’ Đức Chúa Giê-su phán: “Ta cũng không kết án chị đâu; hãy đi, đừng phạm tội nữa”.Giăng 8:10-11

Chúa dạy về bài học tha thứ, và kèm theo một mệnh lệnh là hãy đi và đừng phạm tội nữa. Bạn và tôi có ai tự khẳng định mình là kẻ vô tội, trong Kinh Thánh nói vì mọi người đều đã phạm tội hụt mất sự vinh hiển của Đức Chúa Trời.Rô-ma 6:23
Chữ tội nguyên ngữ trong tiếng Hêbơrơ là Himarita trong môn tác xạ là bắn trật mục tiêu, trật mục tiêu không có nghĩa là ngoài mục tiêu, mà kỳ thật là hụt mất. Viên đạn cố đưa đến mục tiêu mà đuối sức rơi dọc đường. Kinh Thánh nói hụt mất sự vinh hiển của Đức Chúa Trời. Trong một bài hát “Trước ngày hội bắn” của nhạc sĩ Trọng Quí:

“Sao anh không nhớ sáng mai bắn tập rồi sao?
Nếu mai mà anh bắn ra ngoài, thì hoa em sẽ tặng người bảng bên
Nếu mai mà anh bắn, cả ba viên trúng vòng 10
Thì hoa em sẽ tặng người của anh”…

II/MUỐN ĐƯỢC THA THỨ CHÚNG TA PHẢI LÀM GÌ?

IGiăng 1:9 Còn nếu chúng ta xưng tội mình, thì Ngài là thành tín công bình để tha tội cho chúng ta, và làm cho chúng ta sạch mọi điều gian ác. Câu chuyện một đầy tớ mắc nợ một vạn ta lâng không trả nỗi, xin chủ giảm cho tôi, tôi sẽ từ từ trả hết, đây là hành động thật sự ăn năn, chủ đã giảm cho. Đứa con trai hoang đàng thức tỉnh ăn năn trở về cùng cha Lu-ca 15:21 Thưa cha, con đã đặng tội với Trời và với cha, chẳng còn đáng gọi là con của cha nữa. Người em thức tỉnh ăn năn trở về xưng tội , đoạn tuyệt tội lỗi quá khứ, mặc cảm, cậu em can đảm đứng dậy trở về cùng cha. Thi thiên 51:17 Của lễ đẹp lòng Đức Chúa Trời, ấy là lòng đau thương thống hối Chúa không khinh dễ đâu. Đa-vít đã kinh nghiệm điều nầy, mặc dầu ông phạm hai trọng tội là tà dâm và giết người, giết U-ri và tà dâm cùng Bát-sê-ba. Ngược lại, chúng ta không tha thứ anh em mình, Chúa cũng không tha thứ cho chúng ta.

Câu chuyện Chúa kể ở trên, Chủ nợ tha thứ cho cậu, nhưng khi trên đường đi về, cậu gặp một người mắc nợ của cậu, anh ta sấp mình xuống mà xin rằng, xin giảm cho tôi, tôi sẽ trả cho anh (100 đơ-ni-ê) tương 100 ngày làm công, một đơniê tương đương một công nhật. Song người chẳng khứng bắt bạn đi bỏ tù cho đến khi trả hết nợ. Vì không tha thứ cho anh em mình như vậy, nghe được tin ấy, chủ bằng bắt tên ấy đưa vào ngục cho đến khi trả xong nợ mới thả ra. “ngươi há lại chẳng nên thương xót bạn làm việc ngươi như ta đã thương xót ngươi sao?. Chủ nổi giận, phú nó cho kẻ giữ ngục cho đến khi nào trả xong hết nợ”.Ma-thi-ơ 18:33-34 Cuối cùng anh ta cũng phải chịu chung một bản án vào ngục cho đến khi trả hết nợ. (Anh ta phải trả 1 vạn ta lâng gấp nhiều lần hơn) như vậy, anh ta sẽ ở tù lâu hơn bạn mình. Con số đo lường thời Chúa Giê-su 1 ta lâng bằng công 15 năm lao động, mà 1 vạn ta lâng sẽ là con số khủng khiếp 15.000 năm. Mêtusela sống cao nhất 969 năm, gần 1.000 năm, mà ông này phải ở tù gấp 15 lần ông Metusela, hơn cả 15 thế hệ, chung thân tử hình thấm thía gì đâu. Như vậy, anh ta sẽ ở tù lâu hơn bạn mình và chỉ phải chết cả trên 15 lần mà chưa trả xong nợ. Câu chuyện này, cũng nói lên chúng ta là tội nhân đáng bị chết mất đời nhưng bởi ân điển và thương xót Chúa ta tội và rỗi chúng ta. Nên đừng ai lấy sức riêng tu thân ép xác, làm lành lánh dữ, khổ tu làm công quả để được cứu là điều vô ích. Ê-phê-sô 2:8
Vả, ấy là nhờ ân điển, bởi đức tin, mà anh em được cứu, điều đó không phải đến từ anh em, bèn là sự ban cho của Đức Chúa Trời.

Vả lại, không tha thứ, lòng cay đắng làm mục xương cốt.
Không tha thứ, lòng cay đắng làm mục xương cốt.
Chúng ta phải tha thứ người khác và tha thứ cho chính mình.
“Như Chúa đã tha thứ anh em thể nào, thì anh em cũng phải tha thứ thể ấy.”(Cô-lô-se 3:13).

Thay lời muốn nói!
Hồ Galilê– Thu 2023

————————————————————————-

TRUYỆN NGẮN & BÀI VIẾT từ năm 2011- 2022 được lưu trữ tại đây:
Truyện Ngắn&Bài Viết 1 
Truyện Ngắn&Bài Viết 2
Truyện Ngắn&Bài Viết 3

Truyện Ngắn&Bài Viết 4

Ngày đăng: 10/01/2023