Vườn Ê đen mới
“Từ TĂM-TỐI Đến THIÊN-QUANG” – Thơ Linh-Ân Nguyễn Thiện Nhân
“Từ TĂM-TỐI Đến THIÊN-QUANG”
“6” (Giăng 20:1-29)
————-
Chuyện hôm nay qua chương Kinh-Thánh,
Giăng “Hai Mươi”, toàn cảnh bức tranh,
Ba cuộc gặp gỡ hình thành,
Sau khi Chúa Sống, Phục-Sinh Khải Hoàn.
————-
Môn-Đồ trong Hoài-Nghi, Hoảng-Sợ,
Hụt-Hẫng buồn, Tăm-Tối tràn lan.
Còn đâu tiếng Chúa bảo ban !
Còn đâu giây phút ngập tràn Thiên-Quang !?
————
Chúa Phục Sinh, tỏa lan Ánh Sáng,
Khỏa lấp đi những áng mây mờ,
Hy-Vọng, Hoan-Hỷ, ước mơ…
Môn-Đồ Hữu-Tín bây giờ thỏa vui.
————–
(1) TỪ BÓNG-TỐI CỦA HỤT-HẪNG
ĐẾN ÁNH-SÁNG CỦA HY-VỌNG (1-18)
Hụt-Hẫng trong tuyệt vọng, bối rối,
Mộng vỡ rồi Bóng Tối phủ bao,
Môn đồ Chúa, biết tính sao,
Tinh thần Hoảng-Sợ, đường nào tiếp đi ?!
Theo Chúa có Ma-Ri người nữ,
Suốt hành trình chung dự biết bao,
Những thống khổ, những gian lao,
Bôn ba đây đó Truyền-rao Tin-Lành.
Nay nàng quyết định thật nhanh:
————-
Ngày thứ Nhất, mặt trời vừa thức giấc,
Gió lay cây, sương ngái ngủ lăn tròn,
Ma-ri Ma-đơ-len tất tả đường mòn,
Lòng nôn nả đi thăm nom Mộ Chúa !
Ba Ngày qua hồn thân như héo úa,
Quên làm sao hình ảnh Chúa hy-sinh,
Nguời ta ghét khinh, đóng Chúa thập hình !
Chạnh nhớ lại câu “Nhân tình thế thái”!
Cầm trong tay, tâm tư dường ái ngại,
Cân dầu thơm mong được ướp xác Ngài,
Lòng nhủ lòng “Thăm mộ Chúa ban mai”,
Lúc thôn xóm không một ai ngờ vực.
Kìa ! lạ quá, mình ngủ mê hay thức ?
Đá chắn mộ phần ai vực lăn ra ?
Quân lính niêm phong mộ Chúa kia mà !?
Vào trong mộ mắt lệ nhòa, quặn thắt !!!
Xác Chúa đâu rồi, vải thô tung vất ?
Có vậy sao, ai trộm mất Chúa rồi !?
Đang lúc lo âu, lòng dạ rối bời,
Mờ trong tầm mắt bóng người đi tới.
“Chủ vườn hỡi, nói cho tôi biết với,
Xác Chúa tôi ai dời chỗ đi rồi !?”.
“Hỡi các ngươi: Tìm Chúa chẳng đúng nơi,
Ngài Sống Lại như lời Ngài đã phán”.
Nghe vừa dứt có kịp đâu suy đoán,
Quãng đuờng làng chỉ một thoáng qua mau:
“Đến bạn ơi ! xem quyền phép nhiệm mầu,
Chúa đã chết mà nay Ngài Sống Lại”.
Lời Chúa dạy xưa, cùng nhau phân giải:
“Khỏi Ba Ngày Ta Sống Lại Vinh Quang”.
Ma-ri, Môn Đồ, Hân-Hoan,
Hụt-Hẫng tan, Hy-Vọng tràn thỏa vui.
(2) TỪ BÓNG-TỐI CỦA HOẢNG-SỢ
ĐẾN ÁNH-SÁNG CỦA HOAN-HỈ (19-23)
Phi-e-rơ, Giu-Đe sợ hãi,
Dân Giu-Đa tìm hại Sứ-đồ,
Chúa đã bị chôn trong mồ,
Lời Chúa phán dạy hàm hồ quên đi !
Nơi phòng cao sầu bi Hoảng-Sợ,
Quên lời Ngài nâng đỡ, nhủ khuyên,
Bỗng Chúa hiện ra phán tuyên:
“Ta đây chính Đấng Năng Quyền Phục Sinh”.
—————
“Mừng cho ngươi, các con ơi bình tĩnh,
Chính ta đây trong xác thịt con người,
Việc đã xảy ra theo đúng Ý Trời,
Từ phần mộ, Sống lên Ngôi Quang Chính”.
(3) TỪ BÓNG-TỐI CỦA HOÀI-NGHI
ĐẾN ÁNH-SÁNG CỦA HỮU-TÍN (24-29)
Thô-Ma run sợ nghi ngờ,
Nghe tin Chúa Sống bây giờ hoảng kinh.
Mong Chúa trong hình hài xuất hiện,
Lòng ước ao trực diện với Ngài,
Phía cửa phòng vang tiếng ai !?
Nhân từ thương xót, khoan thai dịu dàng:
Nhướng mắt, Thô-ma bàng hoàng mơ tỉnh !
————-
“Đúng Chúa Yêu, xin cho con xác định,
Tay, hông Thầy, còn mang vết giáo, đinh ?”.
Ánh mắt khoan dung, Cứu Chúa nghiêng mình,
Môn-đệ thấy, dấu giáo, đinh đâm lũng.
“Hỡi các Con, vui lên đừng nao núng,
Quyền phép, Thượng-thiên, Ân Sủng dưới đời,
Từ Cha ban sẽ đụng đến các ngươi,
Hãy rao giảng Tin-Lành Ơn Cứu-Rỗi”.
Cứu Ân ấy Chúa còn đang mời gọi,
Chúa Sống Vinh Quang, Chúa Sống muôn đời.
Ngoài Chúa ra người vẫn chỉ là người,
Mà Nguyên-Tội, biển khơi khôn rửa sạch.
Phước cho người chẳng Hoài Nghi,
Đức-Tin, Trông-Cậy, thuận thì thỏa thay.
Ánh-Sáng, Hữu-Tín tỏ bày,
Hoài-Nghi, Bóng-Tối xa bay chẳng còn.
Linh-Ân Nguyễn Thiện Nhân
(Cảm tác “Mừng Chúa Phục-Sinh”-17/04/2022)
—————————————————————
Những bài thơ của nhiều tác giả đã đăng trên Vườn Thơ website Sống Đạo từ năm 2007 – 2022 được lưu trữ tại đây:
VƯỜN THƠ 1
VƯỜN THƠ 2
VƯỜN THƠ 3