Vườn Ê đen mới

TÔI ĐÃ KHÔNG CHẾT – Lê Thị Diễm Phúc


Hình ảnh nầy đã gần 16 năm sau khi Diễm Phúc được chữa lành (Tháng 11 năm 2008 – Tháng 6 năm 2024)

TÔI ĐÃ KHÔNG CHẾT… CHÚA đã chữa lành tâm linh tôi trước khi chữa lành bệnh ung thư máu cho tôi.
ÁNH SÁNG DIỆU KỲ

Khi cái chết đã cận kề, khi tâm trí rơi vào bế tắc cùng cực, chính là lúc tôi nhận được “Ánh Sáng Diệu Kỳ” từ THIÊN CHÚA. ĐẤNG mà người Việt chúng ta gọi là “ Ông TRỜI”. NGÀI đã nhấc bổng tôi khỏi nguy nan, ban cho sức sống mới, giúp tôi nhận biết sai lầm và thay đổi rất lớn đời sống tâm linh của tôi.

Tôi sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn, trong một gia đình Cơ Đốc nề nếp và rất mực yêu kính Chúa. Mấy mươi năm trước, cứ vào 8g tối thứ tư hằng tuần, Ba Má và 9 chị em chúng tôi quây quần quanh chiếc bàn ở phòng khách để cùng hát Thánh Ca, đọc Kinh Thánh với nhau, sau đó Ba tôi giảng giải câu Kinh Thánh vừa đọc; rồi cả nhà cùng hiệp lại Cầu Nguyện. Những buổi như vậy, Ba tôi gọi là “Gia Đình Lễ Bái”.

Những bài Thánh Ca và những câu Kinh Thánh ngày nào như hạt giống tốt mà Ba Má đã chọn để gieo, rồi được nảy mầm, bén rễ và ăn sâu trong tâm thức, trong đời sống đức tin của từng đứa con. Ba Má đã làm tất cả. Nhưng… không phải cây nào cũng mãi xanh tươi, nên có lúc vì không được chăm sóc nuôi dưỡng đúng cách nên rũ rượi, úa tàn!

Sau năm 1975, gia đình tôi chìm ngập trong khó khăn. Vì thế, cả nhà cố gắng xoay trở, làm lụng để chống chọi nhưng chỉ khiến thất bại ngày càng nhiều hơn: Trồng dâu nuôi tằm ở Bảo Lộc thua lỗ; cuốc đất trồng lúa, trồng khoai ở Long Thành không đủ ăn. Thế là quay về lại Sài Gòn với hai bàn tay trắng, 11 con người giờ đây sống dựa vào gánh hàng rong của Má!

Mỗi ngày, Má rời khỏi nhà khi trời chưa hừng đông và trở về lúc màn đêm bắt đầu buông xuống đầu phố. Chiếc áo bà ba bạc phết màu nắng, che những nốt chai sần trên đôi vai nhỏ bé. Da đen sạm, thân người gầy gò, gương mặt càng thêm móm mém. Nhưng cái cơ cực dường như chỉ làm cho tấm tình của người mẹ ấm áp, bao dung và “vĩ đại” hơn bao giờ hết trong mắt những đứa con. Má đã nuôi dưỡng, dạy dỗ cho 9 chị em tôi khôn lớn, trưởng thành.

Cái may của cuộc đời tôi là được theo sau cái gánh hàng rong để phụ má từ năm hơn mười; được Ba chỉ dạy kiểm soát con thoi, khung cửi để lành nghề dệt vải; được bà con chòm xóm dạy cầm cuốc làm nông. Vì vậy, khi trưởng thành tôi không ngán ngại việc khó: đan mây tre lá, thêu thùa gia công, kế toán v.v…

Nhưng công việc tôi yêu thích và mơ ước từ nhỏ là được làm Cô giáo. Và ước mơ đã thành hiện thực… tôi trở thành cô giáo mầm non. Chẳng mấy năm sau đó tôi đã là hiệu trưởng, có một ngôi trường riêng. Thời gian này, Chúa đã ban phước cho tôi rất nhiều: Trường của tôi mỗi năm lại thêm nhiều phụ huynh đưa con đến học; đến nỗi, có những năm tôi phải từ chối nhận thêm trò mới. Vì thế, cuộc sống chẳng mấy chốc thuận lợi, rồi sung túc.

Đến như những thú tiêu khiển như hội họa, nhiếp ảnh giờ đây cũng trở thành công việc hái ra tiền. Nhiều hợp đồng giá trị đã được ký. Bạn bè thân quen hay nói với tôi: “Bạn thật diễm phúc!”. Họ nói như một sự nghiễm nhiên vì tên Ba Má đặt cho tôi là Diễm Phúc mà. Nhưng sẽ chẳng ai ngờ, những điều “diễm phúc” đó làm tôi lạc lối, gánh chịu đau đớn thể xác tột cùng, trước khi bước vào con đường thức tỉnh đầy mầu nhiệm.

Tôi quấn lấy việc, say sưa kiếm tiền, mà không nhìn lại bản thân đang càng lúc càng xa rời Thiên Chúa: Tôi bỏ luôn giờ tĩnh nguyện mỗi sáng, lơ là hầu việc CHÚA và cả sự Thờ Phượng NGÀI. Tôi sẵn sàng bỏ giờ nhóm thờ phượng, ngay cả trong ngày Chúa Nhật chỉ để kiếm tiền. Những việc tôi làm cho Hội Thánh lúc ấy chỉ là “giữ lễ”, chỉ để chứng tỏ và khoe khoang khả năng của mình. Sau này ngẫm lại, tôi chưa bao giờ thôi dằn vặt và hối hận với mọi điều tôi đã làm lúc ấy!

Vào một ngày của năm 2008, khi đang làm việc, tôi bỗng thấy rất mệt, chếnh choáng rồi ngất đi. Người thân đưa tôi vào bệnh viện Pháp-Việt ở quận 7, Sài Gòn. Sau rất nhiều kiểm tra, bác sỹ quyết định chuyển tôi sang bệnh viện huyết học để làm thêm các xét nghiệm về máu. Mấy ngày sau, kết luận bệnh lý như sét đánh ngang tai: tôi bị ung thư máu!

Hai chân rệu rã, tinh thần suy sụp. Cuộc sống như đóng sập lại trước mắt tôi! Thất vọng, bế tắc, đau khổ và bất định. Tôi quay về nhà, vào phòng rồi gào lên trong nước mắt: “Chúa ôi! Tại sao lại là con? Tại sao vậy ? Chúa ôi!”.

Bi kịch ấy khiến cho cuộc sống của tôi bị đảo lộn hoàn toàn: Trường học phải giao lại cho các cô giáo quán xuyến. Bởi tôi bắt đầu hóa trị, với phác đồ điều trị: 9 toa, mỗi toa cách nhau 3 tuần. Giờ thì không còn tinh thần để làm gì nữa, tôi thu mình lại trong căn phòng nhỏ tầng 2 và bắt đầu nghĩ nhiều về cái chết, về cái ngày buộc phải ra đi khi mà hai con còn quá nhỏ. Nỗi lo toan của người làm mẹ luôn đau đáu trong lòng, mà càng lo thì càng đau đớn xót xa. Nhất là khi thấy hai con vô tư, hồn nhiên bước vào phòng thăm mẹ mà không hề hay biết chúng sắp phải chia xa người mẹ của mình…

Chỉ sau toa thứ 3, tóc bắt đầu rụng nhiều. Hóa chất đã làm tôi liên tục nôn ói, ăn uống khó khăn, cơ thể tiều tụy nhanh chóng. Đêm đến, thực sự là một cực hình: toàn thân như lửa đốt; đôi lúc lại giống hàng trăm mũi kim cùng lúc đâm vào xương thịt, đau đớn vô cùng! Mất ngủ kéo dài khiến hai hốc mắt lõm sâu, da tái nhợt. Tôi thường xuyên phải đội mũ len để che đi mái tóc xác xơ; chân không rời đôi vớ vì lúc nào cũng thấy lạnh.

Cảm giác về cái chết đang đến thật gần…
Tôi nghĩ, cần phải làm một vài việc trước khi không còn ý thức. Đó là viết di chúc cho hai con; viết thơ xin lỗi Ba Má vì không thể ở bên phụng dưỡng tuổi già. Tôi viết cho các chị em trong nhà để gởi gắm hai đứa nhỏ; viết lời cảm ơn những người bạn thân vì đã âm thầm giúp đỡ trong lúc tôi lâm bệnh! Thay vì giấu kín, tôi quyết định chia sẻ hoàn cảnh với gia đình, Hội Thánh và bạn bè khắp nơi để mọi người Cầu Nguyện cho tôi.

Và thật xúc động! Gia đình dành 1 ngày Cầu Nguyện đặc biệt cho tôi vào mỗi tuần. Nhiều Mục Sư ở xa đã cầu nguyện cho tôi qua điện thoại. Hội Thánh hiệp Nguyện và bạn bè ở gần thì đến tận nhà… Mọi người xin Chúa cho tôi có thể vượt qua. Còn tôi, chỉ mong Ngài cất bớt nỗi đau thể xác, cho tôi ra đi một cách nhẹ nhàng để hai con không sợ hãi và đau lòng!

Trong tận cùng của nỗi tuyệt vọng, tôi tìm về với Lời CHÚA. Thánh Linh nhắc tôi vững tin vào Tình Yêu, Năng Quyền và sự Thành Tín của Ngài. Tôi dành nhiều thời gian trong ngày để cầu nguyện. Bởi tôi tin vào lời hứa của NGÀI “Nhưng người đã vì tội lỗi chúng ta mà bị vết, vì sự gian ác chúng ta mà bị thương, bởi sự sửa phạt người chịu chúng ta được bình an, bởi lằn roi người chúng ta được lành bịnh.” (Êsai 53:5)

“Hãy tìm kiếm Đức Giê-hô-va đang khi mình gặp được; hãy kêu cầu đang khi Ngài ở gần!” (Êsai 55:6)
Tôi Cầu Nguyện ăn năn với CHÚA… xưng nhận tất cả tội lỗi tôi đã phạm. Tội lớn, tội nhỏ, tội cố ý, tội vô tình, từng tội được xưng ra công khai, xin NGÀI thương xót tha thứ cho tôi.

Vào một đêm khuya, khi đang Cầu Nguyện trong căn phòng đã tắt hết đèn, tôi bỗng thấy quanh mình rực sáng. Từ lầu hai nhìn ra ban công, một vùng sáng chói lòa ngay trước mặt. Tôi thầm nghĩ: Trời đã sáng rồi sao? Với taylấy chiếc đồng hồ đeo tay lên xem: chỉ mới 2g sáng! Tôi rất ngạc nhiên và nghĩ mình mệt nên có cảm giác mơ hồ.

Gạt đi tất cả việc đó, tôi lại tiếp tục quỳ gối Cầu Nguyện… Chỉ một lúc sau, căn phòng lại bừng sáng! Tôi linh cảm có điều gì đó kỳ lạ đang diễn ra nên lồm cồm ngồi dậy, gắng sức lê từng bước đến vén màn, mở cửa nhìn ra ngoài: Một không gian đen kịt và vô cùng yên ắng.Tôi cố dấn thêm vài bước nữa ra ban công, tay vịn lan can nhìn xuống bên dưới, không một bóng người!

Bóng đêm lại bao trùm. Tôi quay trở lại giường và tiếp tục Cầu Nguyện. Rồi ánh sáng ấy lại bừng lên lần thứ 3, xua tan tất cả những hoài nghi và cảm giác mơ hồ. Lúc này, tôi biết mình đang được chứng kiến và sống trong sự mầu nhiệm.

Đang lúc đôi mắt còn căng tròn vì ngạc nhiên, tôi cảm nhận rõ ràng có điều gì đó rất lạ diễn ra ngay bên trong cơ thể của mình: Như một luồng điện rân rân chạy dọc theocột sống, rồi lan tới đỉnh đầu, kéo dài nhiều phút. Tôi vội quỳ mọp xuống, lòng hướng về CHÚA, đón nhận Ân Điển từ nơi NGÀI. Lúc này, tôi vẫn quỳ gối… Nhưng lạ thay! Khi tôi vừa cất tiếng gọi “CHÚA Ôi!” thì không sao nói được nữa! Nước mắt cứ thế ràn rụa. Tôi quỳ và khóc suốt cho đến khi nghe tiếng gõ cửa phòng. Cô bé giúp việc bước vào, trên tay cầm chén cháo nóng. Lúc đó tôi mới hay là trời đã sáng! Một buổi sáng sau nhiều tháng tôi ăn và cảm nhận được mình đang ăn, ngon miệng và không bị nôn ói. Thật lạ lùng!

Sau đó tôi gọi đến bệnh viện xin cuộc hẹn. Đúng 10g sáng hôm đó, gặp bác sỹ điều trị, tôi thông báo với ông:
– Thưa bác sỹ, tôi xin được ngưng điều trị ạ.
Ông tỏ vẻ ngạc nhiên, pha chút buồn, rồi không giấu được sự bực tức. Lúc này, tôi thuật lại những điều mầu nhiệm mà tôi nhận được từ CHÚA và xin được xét nghiệm máu lại lần nữa. Ông ấy miễn cưỡng chấp nhận và nói với tôi rằng:
– Tôi tôn trọng quyết định và không đụng chạm đến tôn giáo của cô. Nhưng tôi tha thiết khuyên cô nên tiếp tục với phác đồ điều trị.
Tôi hiểu và rất thông cảm với ông. Bởi tri thức y học không thể giải thích được sự thiêng liêng mà tôi đã nhận được nơi chính CHÚA JESUS. Và điều đó được minh chứng chỉ sau vài ngày chờ đợi kết quả xét nghiệm máu.
Sáng ngày 07/11/2008, chiếc xe taxi dừng lại trước sảnh bệnh viện Pháp-Việt, tôi bước xuống với một chút hồi hộp. Và khi vừa bước vào phòng nhận kết quả, vị bác sỹ ấy bước tới và nói ngay rằng:
– Tôi làm nghề đã mấy mươi năm mà chưa từng thấy điều lạ lùng như vậy bao giờ. Tế bào ung thư đã không còn trong máu của cô nữa.
Tôi bật khóc! Rồi lớn tiếng : Ôi CHÚA Ôi!!! HALELUGIA!!! HALELUGIA!! Con Tạ Ơn NGÀI vô cùng… CHÚA ÔI!!!
Ông ấy cũng không cầm được nước mắt. Ông ôm tôi và nói:
– Halelugia! Tạ ơn Chúa đã cứu cô.

Tôi không bao giờ quên được thời khắc ấy. NGÀI đã tha tội và thức tỉnh tâm linh tôi trước khi thân thể tôi được chữa lành. Quyền Năng của CHÚA được bày tỏ trước sự kinh ngạc của vị bác sỹ, để rồi về sau, cả hai vợ chồng ông đều tin nhận CHÚA JESUS.
Tôi thật chẳng đáng chi. Nhưng CHÚA đã Yêu và Cứu tôi, đem tôi đến gần NGÀI, tha tội và phục hồi đời sống tâm linh của tôi, sau đó chữa lành bệnh tật trong thân thể tôimột cách huyền nhiệm.

“TÔI SẼ HẾT LÒNG CẢM TẠ ĐỨC GIÊ-HÔ-VA. TỎ RA CÁC CÔNG VIỆC LẠ LÙNG CỦA NGÀI” Thi Thiên 9:1
Lê Thị Diễm Phúc

———————————————————-

Chia Sẻ Niềm Tin gồm hai trang Đức Tin và Tạ Ơn Chúa trước đây cộng lại. Đọc bài vở trang:

Đức Tin (2009 – 2022)
Tạ Ơn Chúa (2008-2021)

Ngày đăng: 06/29/2024