Vườn Ê đen mới

CHO CON – Kim Hân

Trái tim của mọi nhà

Khi Sue khoảng 10 tuổi, bố mẹ Sue quyết định chuyển đến một căn hộ của thành phố trong khi bố Sue làm việc cho nhiều dự án xây dựng trong khu vực. Nhà bếp của họ thực sự nhỏ, nó rất nhỏ. Đó là một căn bếp nhỏ hẹp. Quả thật, chỉ có một người có thể thoải mái nấu nướng trong đó cùng một lúc, vậy mà từ căn bếp đó mẹ Sue đã tạo ra một số bữa ăn tuyệt vời nhất. Mẹ Sue thích nấu ăn và xuất sắc mặc dù nhà bếp có kích thước nhỏ.

Sue đã chứng kiến mẹ nấu rất nhiều bữa ăn tuyệt vời trong căn bếp đó: bánh mì kẹp thịt và khoai tây chiên cho bảy đứa trẻ cười khúc khích; món lasagna tự chế mà Sue chết vì nó; những món khai vị nhỏ xíu tinh tế, thơm ngon cho những bữa tiệc cocktail; và một núi bánh quy, bánh nướng tự làm. Mặc dù căn bếp đó là một căn bếp nhỏ nhưng nó đã được sử dụng rất tốt.

Mẹ Sue và bố cũng thích giải trí. Họ thường tổ chức ít nhất một bữa tiệc cocktail mỗi năm vào dịp năm mới nhưng cũng có những lần khác, họ mời bạn bè đến ăn ngẫu hứng vào tối thứ sáu hoặc chiều thứ bảy. Bất kể dịp lễ mẹ Sue chuẩn bị trước bao nhiêu, luôn có những chi tiết cuối cùng được chăm sóc trong nhà bếp. Vấn đề làm mẹ ngạc nhiên rằng bất kể mẹ muốn khách ở trong phòng khách rộng rãi và thoải mái của gia đình Sue như thế nào, bạn của mẹ vẫn luôn ở trong căn bếp nhỏ đó!

Trái tim của bất kỳ ngôi nhà nào là nhà bếp. Đó là nơi sum họp của gia đình không chỉ để chia sẻ bữa ăn mà còn để hỗ trợ, yêu thương và động viên lẫn nhau. Một ngày của gia đình Sue bắt đầu từ đó với một tách cà phê và một bát ngũ cốc. Vào bữa tối, quây quần bên bàn và trút bỏ tất cả những gì tốt đẹp và tồi tệ trong ngày của gia đình Sue. Họ chia sẻ những thất vọng và những kỷ niệm. Khi anh trai làm cho đội bóng đá, mẹ cổ vũ và ăn mừng bằng bánh pizza. Khi chị gái được nhận vào trường đại học xung quanh có những cái ôm và mẹ chuẩn bị bữa ăn yêu thích.

Khi bố Sue nghỉ hưu gần hơn, ông bắt đầu chia sẻ ngày càng nhiều hơn về ngày của bố với mẹ. Sue thường thấy bố mẹ vào những đêm khuya, ngồi bên bàn bếp, uống một cốc chocolate nóng và nói chuyện về một ngày của bố. Mẹ đã từng chia sẻ với Sue rằng những cuộc trò chuyện đó là một trong những cuộc nói chuyện thân mật và quan trọng nhất trong cuộc hôn nhân của mẹ.

Sue nghĩ không phải ngẫu nhiên mà căn bếp là nơi mở ra những trái tim, những chia sẻ chân thành và quan trọng là những quyết định quan trọng. Nhà bếp là trái tim của bất kỳ ngôi nhà nào. Căn bếp hiện tại của Sue là căn bếp lớn nhất mà Sue từng có. Lần đầu tiên trong đời, có đủ bộ; đủ chỗ cho một bàn bếp với không gian cho 6 người ngồi; và nhiều ngăn tủ để đựng tất cả xoong nồi, bát đĩa mà Sue tích cóp được hơn 20 năm. Rất đơn giản, đó là căn bếp mơ ước của Sue. Và giống như mẹ, Sue thấy bất kể dịp gì và bất kể ai được mời, tất cả mọi người đều phải vào bếp. Năm mươi năm sau khi mẹ lo lắng cho căn bếp nhỏ đó, Sue đã quyết định nhà bếp – bất kể kích thước – là một nơi tuyệt vời để ở!

Ngôi nhà ở có thể không rộng lắm, phòng ốc không đầy đủ nhưng không thể thiếu cái bếp. Những câu chuyện gia đình vui buồn xung quanh cái bếp. Lòng yêu thương nâng đỡ chia xẻ từ cái bếp. Những người đàn ông xăng tay giúp vợ và thậm chí chế biến món ăn không thể tưởng tượng gây ngạc nhiên từ cái bếp. Người bạn Sue kể, khi đứa con đầu lòng cô vừa ra đời, cô thích món Lasagna kiểu Mexican. Chừng hai giờ sau, món Lasagna thơm lừng do đôì tay người chồng mang ra thưởng thức, từ tay ông xã thì tuyệt vời. Cô nói có rất nhiều kỉ niệm đáng nhớ nhưng đây là kỉ niệm quan trọng, cô được thưởng thức nhiều lần do anh ấy làm, những lần sau ngon hơn, nhưng dấu ấn vẫn là lần đầu.

Niềm vui của mẹ

Sau nhiều năm những ngày xưa bên mẹ kí ức đẹp vẫn nhớ và gây ấn tượng cho Sue. Từ cái bếp đó Sue nghe mẹ kể nhiều chuyện như cuộc phiêu lưu vĩ đại. Mẹ kể khi các bác sĩ nói rằng bố mẹ sẽ không bao giờ có con, họ quyết định đi du lịch và tìm kiếm cuộc phiêu lưu khắp thế giới. Các buổi biểu diễn tại Nhà hát Opera. Bàn và tiệc tự chọn ở Las Vegas. Các vịnh hẹp hùng vĩ ở Bergen. Những bãi biển yên bình ở Honolulu. Những lâu đài bỏ hoang và những nhà thờ cổ ở quần đảo Scotland. Những hồ bơi vô tận ở Bahamas. Các cuộc đua tại Daytona. Bố mẹ chuẩn bị đặt một chuyến đi đến Blue Lagoon khi mẹ biết tin mang thai. Đến lúc với bà chị đầu lòng của Sue mới biết đi, mẹ Sue đi du lịch rất ít. Mẹ bảo hóa ra, nuôi dạy con cái là cuộc phiêu lưu vĩ đại nhất. Mẹ cười khi ôm bảy núm ruột vào lòng.

Mẹ Sue có khiếu hài hước và sở trường làm mọi thứ trở nên vui vẻ. Nhà bếp của mẹ có hộc tủ nhỏ bên dưới ngăn trái là các hóa đơn, bảo hiểm và các loại chìa khóa. Một điều gây ấn tượng với Sue, ngay cả khi còn nhỏ, đó là mẹ dường như rất thích được ở bên và tìm cách giải trí cho bản thân. Khi còn bé, Sue nhớ mẹ cười khúc khích khi thanh toán các hóa đơn. Có gì vui khi thanh toán hóa đơn? Mẹ sẽ ghi chú hài hước vào phần tham chiếu của séc cả lòng biết ơn: với hóa đơn tiền điện mẹ viết “Chúa thắp sáng cuộc sống của tôi”, với hóa đơn tiền nước mẹ viết “Chúa là nguồn sống ngọt ngào”, với hóa đơn bảo hiểm sức khỏe mẹ viết “Bàn tay chữa lành tuyệt vời”… và với hóa đơn các khoản thế chấp khác, mẹ viết “Không có sự sở hữu khác ngoài Chúa Giê-su”.

Ngày kinh hoàng của Sue đã đến, điều đó không tránh khỏi. Sue thấy nó đến nhưng Sue phớt lờ càng lâu càng tốt. Mẹ có năng lực dồi dào và khôn ngoan bắt đầu quên đi những hóa đơn thanh toán. Tình cờ Sue xem qua ví của mẹ, Sue phát hiện ra một điều đáng chú ý. Tờ giấy cũ vỏn vẹn bốn câu thơ nét chữ nguệch ngoạc của Sue đã viết cho mẹ từ mười hai năm trước. Kế đó là tấm ảnh đen trắng bảy núm ruột yêu dấu của mẹ.

Trong hốc tủ của Sue, có một cái thùng chứa đầy quần áo. Trong nhiều năm, Sue đã bị ám ảnh bởi nó, sử dụng nó như một mục tiêu giảm cân. Một ngày nọ, Sue mang ra cầu xin bà chị tư chỉnh sửa nó. Mẹ Sue thích thú khi tiết kiệm tiền cho những bộ trang phục chị em Sue đi học trở lại. Chị tư bảo hãy chọn vài bộ, Sue lôi ra một chiếc áo khoác cũ, mẹ Sue định nói gì đó trong lúc Sue vùi mặt vào lớp vải và hít thật sâu “Nó có mùi của mẹ”.

Mẹ ơi, mẹ là viên ngọc, thảo nào bằng mọi cách bố mua cho được chuỗi ngọc tặng mẹ, mẹ đeo nó vài lần sao mẹ không đeo mỗi ngày, mẹ sẽ đẹp hơn, Sue nói trong một ngày Chủ nhật. Mẹ Sue cười như tiếng chuông leng keng, mẹ thích đeo vào những giây phút đặc biệt mà thôi. Sẽ gây ấn tượng cho bố và các con nhìn mẹ lạ lẫm ấy.

Con rất nghiêm túc, thưa mẹ. Mẹ biết tất cả mọi thứ. Mẹ cố gắng trả lời tốt nhất có thể. Khi con lớn hơn con sẽ không cần mẹ. Không, mẹ ơi con sẽ luôn cần mẹ. Không gì có thể thay đổi điều đó. Câu nói của Sue vang vọng trong tim mẹ khi mẹ nhìn lên bầu trời xanh: Con gái yêu, không có gì còn nguyên ngoại trừ bầu trời xanh bao la. Nhiều năm trôi qua kể từ khi Sue đi xa. Mẹ ơi, mẹ đã sai ở một điều: Con vẫn cần mẹ.

‘WOW’

Sue có một chuyến đi đến bờ biển phía tây của Auckland. Có một số bãi biển tuyệt đẹp ngoài kia, giữa những bụi cây tuyệt đẹp, những rặng núi và đỉnh vách đá cao. Một số đường mòn đi bộ trong khu vực cho phép du khách khám phá vẻ đẹp thiên nhiên gần gũi.

Đường đi Sue chọn đi lên phía bên của mũi đất, băng qua một bãi biển khác và lên vách đá để đến một điểm quan sát đáng kinh ngạc. Cuộc đi bộ sẽ không dài cho lắm, nhưng đường đi lên rất dốc. Sue không muốn đi bộ lên đỉnh của vách đá. Sue không muốn chậm rãi lê bước trên đường đua. Sue biết rằng nó sẽ rất mệt mỏi và nó sẽ không nhanh chóng kết thúc.

Sue đã biết rằng khung cảnh sẽ rất tuyệt vời; sẽ cảm thấy mình đạt được thành tích khi đã lên đến đỉnh cao và có thể tận hưởng vẻ đẹp của bờ biển phía Tây. Nhưng Sue thực sự cần sự động viên để giúp mình đi lên. Khi Sue lên đến đỉnh của vách đá, một điều trong đầu Sue không phải là mệt như thế nào, mà thực tế chỉ là ‘wow’. ‘Wow’, khung cảnh thật tuyệt vời. Sue thực sự bị thổi bay với tầm nhìn tuyệt đẹp, ngoạn mục như thế nào. Chậm rãi leo lên vách đá thực sự rất đáng giá. Sau đó, Sue nhận ra rằng đã hạnh phúc như thế nào với một ngày đã diễn ra.

Sue nghĩ rằng đôi khi vấp phải khó khăn đang ở ngay trước mắt. Sue không thể nhìn thấy quá khứ khó khăn đang đi và Sue không đủ động lực để đạt được thành quả cuối cùng. Mẹ Sue đã động viên Đức Chúa Trời hứa những điều với chúng ta, có thể thấy chúng thành kết quả, và Ngài muốn chúng ta đạt được điều đó. Cuộc hành trình có thể khó khăn nhưng nếu Sue hướng về Đức Chúa Trời và sức mạnh của Ngài điều đó có thể sẽ dễ dàng hơn. Mẹ bảo “Ách Chúa dễ chịu, gánh Chúa nhẹ nhàng”

Cuộc hành trình Sue đi qua đi trong lời Chúa, khi dở ra những dòng màu hồng đỏ lung linh bóng mẹ, Sue thương nhớ. Quãng đường đi của Sue dù không thực sự đau khổ nhưng có lẽ Sue đã bỏ cuộc nếu không được mẹ động viên. Sue thậm chí không thể hình dung ra điều kỳ diệu mà Sue sẽ trải qua trên đỉnh vách đá, có lẽ Sue đã không đến được. Tìm đâu ra những lời khích lệ kiên trì? Mẹ Sue bảo rằng Chúa Giê-xu bên cạnh Sue, trong Sue, đi trước Sue. Tin cậy Chúa được khích lệ bởi những gì Chúa đã làm và dạy chúng ta.

Có rất nhiều quyển sách kĩ năng đời sống cho cuộc hành trình nhưng Sue có một niềm hy vọng sống động hơn không lệ thuộc lời động viên trên đất mà từ thiên đàng. Đó là nguồn hy vọng sức mạnh lớn nhất Sue theo đuổi kiên trì. Cho đến một ngày Sue đến một nơi ‘wow’ đáng kinh ngạc trong niềm vui hạnh phúc mà Chúa giúp Sue sống với nó. Sue sẽ không bao giờ quên lời mẹ dạy vì đó là một trong những lời dạy sâu sắc nhất của mẹ.

Ngàn nụ hôn yêu mẹ!

KIM HÂN

 

 

 

 

————————————————————————-

TRUYỆN NGẮN & BÀI VIẾT từ năm 2011- 2022 được lưu trữ tại đây:
Truyện Ngắn&Bài Viết 1 
Truyện Ngắn&Bài Viết 2
Truyện Ngắn&Bài Viết 3

Truyện Ngắn&Bài Viết 4

Ngày đăng: 05/09/2023