Vườn Ê đen mới

HÃY TƯỞNG NHỚ ĐẤNG TẠO HÓA NGƯƠI! Hồ Galilê

 

Một trong những điều mà người ta mơ ước giữ được trong đời sống là tuổi trẻ. Tuổi trẻ là một trong những món quà quý báu của sự sống đời người mà Đấng Tạo hóa ban cho. Sa-lô-môn là vị vua khôn ngoan và giàu có nhất của nước Do Thái ông sống khoảng năm 900 trước công nguyên, ông khuyên giới trẻ hãy biết tận hưởng tuổi xuân nhưng không quên Đấng Tạo hóa:

“Hỡi kẻ trẻ kia, hãy vui mừng trong buổi thiếu niên, khá đem lòng hớn hở trong khi còn thơ ấu, hãy đi theo đường lối lòng mình muốn, và nhìn-xem sự mắt mình ưa thích, nhưng phải biết rằng vì mọi việc ấy, Đức Chúa Trời sẽ đòi ngươi đến mà đoán xét. Vậy, khá giải sầu khỏi lòng ngươi, và cất điều tai hại khỏi xác thịt ngươi; vì lúc thiếu niên và thì xuân xanh là sự hư-không mà thôi”.Truyền-đạo 11:9-10
Kinh Thánh cho biết tưởng nhớ Đấng Tạo hóa khi còn thơ ấu, trong đời con người rất có nhiều việc nhưng việc trước nhất là tưởng nhớ đến Đấng Tạo hóa. Đời người chia ra nhiều giai đoạn như:
– Thời thơ ấu
– Tuổi niên thiếu
– Lúc trưởng thành
– Tuổi lão niên…
… thì giai đoạn thứ nhất là phải nghĩ ngay đến Đấng Tạo hóa bằng cách dâng tuổi xuân mình lên cho Chúa. Nếu ai chưa tưởng nhớ Đấng Tạo hóa mình thì ngay bây giờ nên bắt đầu ý thức đến Đấng dựng nên mình.

Tưởng nhớ Đấng Tạo hóa là một thắc mắc siêu hình để nhận biết mình từ đâu mà có, tại sao mình có mặt trên đất nầy và mình có đây để làm gì, tương lai mình sẽ ra sao v.v…
Tưởng nhớ Đấng Tạo hóa là một điều hết sức quan trọng trong mọi bạn trẻ. Tại sao chúng ta tưởng nhớ Đấng Tạo hóa khi còn thơ ấu?
Kinh Thánh dạy:
“Hãy dạy cho trẻ thơ con đường nó phải theo, dầu khi nó trở về gìa không hề lìa khỏi đó”.Châm-ngôn 22:6

Tấm lòng trẻ thơ mềm mại trong sạch chưa hoen ố tội trần như người lớn. Tuổi thơ còn nhiều thì giờ phục vụ Đấng Tạo hóa, còn sức lực để phục vụ Đấng dựng nên mình. Hễ khi nào chúng ta kính mến ai thì muốn dâng tặng cho người ấy món quà quý giá nhất, tốt đẹp nhất. Vì vậy khi ta dâng cho Đức Chúa Trời một của lễ dường ấy để tỏ lòng kính mến Ngài như dân Do Thái xưa kia dâng cho Chúa con vật đầu lòng trong bầy chiên, bò, lừa, lạc đà của mình. Các con vật họ dâng làm của lễ phải lựa chọn toàn vẹn, tốt nhất, không vít không tì. Trong một Thi Thiên của Đa-vít đã cho thấy đời người rất là ngắn ngủi:

“Đời loài người như cây cỏ, người sinh trưởng khác nào bông hoa nơi đồng, gió thổi trên bông hoa kìa nó chẳng còn, chỗ nó không còn nhìn biết nó nữa”.Thi Thiên 103:15 Vì vậy, khi tuổi còn thơ ấu không tìm kiếm Đấng Tạo hóa của mình thì khi qua đời sẽ mất cơ hội được vào nước vinh hiển của Ngài, mất cơ hội được sống đời đời trong nguồn phước hạnh lớn lao ấy.
Tản Đà có những vần thơ thật là hay nhưng cũng đầy bi quan:

“Hoa ơi! hoa hỡi hoa hời
Đang ở trên cành bỗng chốc rơi
Nhị mềm cánh úa
Hương nhạt màu phai
Sống chửa bao lâu đã hết đời”.
Cao Bá Quát thì than thở:
“Ba vạn sáu ngàn ngày là mấy
Cõi phù du trông thấy cũng nực cười”.

“Hãy tưởng nhớ Đấng Tạo hóa ngươi trước khi dây bạc đứt và chén vàng bể, vò vỡ ra bên suối và bánh xe gãy đổ ra bên giếng”.Truyền-đạo 12:6 Dây ở đây nói về chiếc đèn treo trên cột nhà hay lán trại bằng một dây xích nhỏ, chiếc đèn làm hình bóng về linh hồn còn sợi dây chỉ về thể xác. Dây đứt chén rơi, vò vỡ ra nước bị đổ, lúc ấy bụi tro trở vào đất y nguyên cũ, nhưng Thần Linh trở về nơi Đức Chúa Trời là Đấng ban nó. Đức Chúa Trời ban cho bạn có thân xác và linh hồn, linh hồn ở trong thân xác khi còn sống để bạn quyết định mọi vấn đề:
– Một là thờ phượng Đấng Tạo hóa.
– Hai là chối bỏ Ngài.
Vậy bạn chọn đường nào?…

Vua Sa-lô-môn lại một lần nữa nhắc nhở và đồng thời kèm theo một lời cảnh báo cuối cùng trong sách Giáo Huấn của ông:
“Chúng ta hãy nghe lời kết của lý thuyết nầy:
“Khá kính sợ Đức Chúa Trời và giữ các điều răn Ngài; ấy là trọn phận sự của ngươi”.Truyền-đạo 12:13

Một thiếu nữ bản xứ được một bà giáo sĩ nhận làm con nuôi, cô được bà rước về ở chung, bà yêu thương cô như con ruột, bà cho cô đi học và dạy Kinh Thánh cho cô, cô đã tìm gặp Chúa và tin nhận Ngài làm Cứu Chúa của cuộc đời mình. Bà giáo sĩ rất vui thỏa và thường khuyên cô sớm dâng đời sống mình cho Chúa để trở nên người phục vụ Ngài như bà, nhưng cô ấy cứ hẹn lần hẹn lựa không dứt khoát. Một ngày kia cô lâm trọng bệnh phải nằm viện điều trị, mỗi ngày bà đều đến thăm cầu nguyện và an ủi cô. Ngày đầu bà đến với bó hoa tươi thắm, loại hoa mà cô yêu thích. Cô vui mừng lắm, nhưng sau giờ thăm hỏi bà mang bó hoa đó về, cô hơi buồn nhưng tự nhủ chắc là bà đang lo nghĩ về nhiều việc nên quên để bó hoa lại. Ngày thứ hai cũng bó hoa đó bà mang đến,một vài cánh hoa đã có dấu hiệu chuyển màu, nhưng nhìn chung hãy còn đẹp, cô tự an ủi dù có héo cũng không sao, nhưng rồi bà cũng ôm bó hoa ra về sau khi thăm bệnh xong, cô có thất vọng song đủ bình tỉnh để trấn an mình. Ngày thứ ba, bó hoa đã héo hẵn, những cánh hoa rũ xuống không còn đẹp đẽ gì. Lần này, trước khi ra về, bà đến bên giường bệnh ôn tồn:

– “Mẹ tặng bó hoa này cho con, mong con được vui như những bông hoa này vậy”.
Cô bực tức nói:
– “Sao mấy ngày trước hoa còn tươi mẹ không tặng con, bây giờ hoa đã héo tàn mẹ mới tặng con?”
Bà giáo sĩ nhẹ nhàng âu yếm
– “Đời con như những bó hoa này vậy, mẹ khuyên con dâng cho Chúa để phục vụ Ngài, nhưng con cứ lần lữa mãi, con định để đến lúc đời con héo tàn bệnh hoạn con mới chịu dâng cho cho Chúa sao?”
Cô ân hận… ngậm ngùi…

Hồ Galilê – Hạ 2023

 

 

 

 

 

————————————————————————-

TRUYỆN NGẮN & BÀI VIẾT từ năm 2011- 2022 được lưu trữ tại đây:
Truyện Ngắn&Bài Viết 1 
Truyện Ngắn&Bài Viết 2
Truyện Ngắn&Bài Viết 3

Truyện Ngắn&Bài Viết 4

Ngày đăng: 06/29/2023