Thánh Kinh Trắc Nghiệm
THÁNH KINH TRẮC NGHIỆM 2000 – Bài 111
Đáp án Bài 110:
1091.a 1092.d 1093.d 1094.b 1095.a 1096.c 1097.a 1098.b 1099.a 1100.d
In Bài học:
TKTN – Bài 111
Bài 111 – Ê-xơ-tê 5-8
Vừa khi vua thấy hoàng-hậu Ê-xơ-tê đứng chầu nơi nội-viện, thì bà được ơn trước mặt vua; vua giơ ra cho bà Ê-xơ-tê cây phủ-việt vàng ở nơi tay mình (Ê-xơ-tê 5:2)
Vua nói với bà rằng: Hỡi hoàng-hậu Ê-xơ-tê, ngươi muốn chi? Cầu-xin điều gì? Dầu xin đến phân nửa nước, cũng sẽ ban cho ngươi (câu 3)
Nhưng khi Ha-man thấy Mạc-đô-chê ở nơi cửa vua không đứng dậy, cũng không chuyển-động vì mình, bèn đầy-dẫy lòng giận-dữ Mạc-đô-chê. (c 9)
Đêm đó, vua không ngủ được; nên truyền đem sách sử-ký, đọc tại trước mặt vua. (Ê-xơ-tê 6:1)
Vua nói: Vì công-sự ấy, Mạc-đô-chê có được sự vinh-hiển và tước vị gì chăng? Các người cận-thần của vua đáp rằng: Người chẳng được chi hết. (câu 3)
Vua nói với Ha-man rằng: Hãy mau mau đem áo triều và ngựa, y như lời ngươi nói, mà mặc cho Mạc-đô-chê, người Giu-đa, đương ngồi tại nơi cửa vua; chớ bỏ qua gì hết về mọi điều ngươi đã nói. 11Ha-man bèn lấy áo triều và ngựa, mặc cho Mạc-đô-chê, rồi dẫn người cỡi ngựa dạo qua các đường phố của thành-nội, mà hô lên trước mặt người rằng: Người mà vua muốn tôn-trọng được đãi như vậy! (c 10-11)
Đoạn, Mạc-đô-chê trở về cửa vua. Còn Ha-man lật-đật trở về nhà mình, thảm-buồn và trùm đầu lại. (c 12)
Hoàng-hậu Ê-xơ-tê thưa lại rằng: Ôi vua! nếu tôi được ơn trước mặt vua, và nếu vua vừa ý, xin vua hãy nhậm lời cầu-khẩn tôi mà ban mạng-sống cho tôi, và theo sự nài-xin tôi mà ban cho tôi dân-tộc tôi. (Ê-xơ-tê 7:3)
Vua A-suê-ru nói với hoàng-hậu Ê-xơ-tê rằng: Kẻ dám toan lòng làm như vậy là ai, và nó ở đâu? 6Bà Ê-xơ-tê thưa: Kẻ cừu-thù, ấy là Ha-man độc-ác kia. Ha-man bèn lấy làm khiếp-vía trước mặt vua và hoàng-hậu. (c 5-6)
Kìa, cây mộc-hình, cao năm mươi thước, mà Ha-man đã sắm dựng tại trong nhà mình cho Mạc-đô-chê, là người đã nói trung-tín để cứu vua. Vua rằng: Hãy treo nó lên đó! 10Người ta bèn treo Ha-man nơi mộc-hình mà hắn đã dựng lên cho Mạc-đô-chê. Rồi cơn giận vua bèn nguôi đi. (c 9-10)
Nếu vừa ý vua, nếu tôi được ơn trước mặt vua, nếu vua lấy việc làm tiện-ích, và tôi được đẹp mắt vua, thì xin vua hãy hạ chiếu đặng bãi các thơ mưu-mẹo của Ha-man, con trai Ham-mê-đa-tha, người A-gát, viết đặng truyền giết những dân Giu-đa ở trong các tỉnh của vua. 6Vì nỡ nào tôi thấy được tai-nạn xảy đến cho dân-tộc tôi, và lòng nào nỡ xem được sự hủy-diệt dòng-dõi tôi? (Ê-xơ-tê 8: 5-6)
Vua A-suê-ru nói với hoàng-hậu Ê-xơ-tê và Mạc-đô-chê, người Giu-đa, rằng: Nầy ta đã ban cho bà Ê-xơ-tê nhà của Ha-man, còn hắn, người ta đã xử treo mộc-hình, bởi vì hắn đã tra tay ra làm hại người Giu-đa. 8Vậy, hai ngươi cũng hãy nhân danh vua mà viết về dân Giu-đa điều gì vừa ý hai ngươi, rồi lấy chiếc nhẫn của vua mà ấn dấu. (c 7-8)
Vậy những lính trạm cỡi ngựa hăng và ngựa nòi, vâng mạng vua thúc-giục lật-đật đi. Đoạn chiếu-chỉ ấy được truyền ra trong kinh-đô Su-sơ. (c 14)