Thánh Kinh Trắc Nghiệm

THÁNH KINH TRẮC NGHIỆM 2000 – Bài 115

Đáp án bài 114:
1131.c 1132.c 1133.b 1134.a 1135.b 1136.d 1137.c 1138.d 1139.d 1140.a

In Bài học:
TKTN – Bài 115

Bài 115 – Gióp 2-7

Đức Giê-hô-va lại phán hỏi Sa-tan rằng: Ngươi có nhìn thấy Gióp, tôi-tớ của ta chăng? Trên đất chẳng có ai giống như người, vốn trọn-vẹn và ngay-thẳng, kính-sợ Đức Chúa Trời, và lánh-khỏi điều ác; lại người bền-đỗ trong sự hoàn-toàn mình, mặc dầu ngươi có giục ta phá-hủy người vô-cớ (Gióp 2:3)

Nhưng bây giờ xin Chúa hãy giơ tay ra, đụng đến hại xương thịt người ắt là người sẽ phỉ báng Chúa trước mặt. Đức Giê-hô-va phán với Sa-tan rằng: Kìa, người ở trong tay ngươi; nhưng chỉ hãy giữ mạng-sống người. (câu 5-6)

Vợ người nói với người rằng: Uả? Ông hãy còn bền-đỗ trong sự hoàn-toàn mình sao? Hãy phỉ-báng Đức Chúa Trời, và chết đi! (c 9)

Uả sao! Sự phước mà tay Đức Chúa Trời ban cho chúng ta, chúng ta lãnh lấy, còn sự tai-họa mà tay Ngài giáng trên chúng ta, lại chẳng lãnh lấy sao? (c 10)

Vả, khi ba bạn-hữu của Gióp, là Ê-li-pha người Thê-man, Binh-đát người Su-a, và Sô-pha người Na-a-ma, hay được các tai-nạn đã xảy đến cho người, mỗi người bèn hẹn nhau từ xứ mình đi đến đặng chia buồn và an-ủi người. (c 11)

Nhân sao tôi chẳng chết từ trong tử-cung? Nhân sao không tắt hơi khi lọt lòng mẹ? (Gióp 3:11)

Ông kính-sợ Đức Chúa Trời, ấy há chẳng phải nơi nương-nhờ của ông? Tánh-hạnh hoàn-toàn của ông, há chẳng phải sự trông-cậy của ông sao? Ông hãy suy-xét lại, nào bao giờ có kẻ vô-tội bị hư-mất? Đâu có người ngay-thẳng lại bị trừ-diệt? Theo điều tôi đã thấy, ai cày sự gian-ác, Và gieo điều khuấy-rối, thì lại gặt lấy nó. (Gióp 4:6-8)

Người mà Đức Chúa Trời quở-trách lấy làm phước thay! Vậy, chớ khinh sự sửa-phạt của Đấng Toàn-năng. Vì Ngài làm cho bị thương-tích, rồi lại bó rịt cho; Ngài đánh hại, rồi tay Ngài chữa lành cho. (Gióp 5: 17-18)

Ôi! Chớ gì lời sở-cầu tôi được thành, Và Đức Chúa Trời ban cho tôi điều tôi ao-ước! Chớ chi Đức Chúa Trời đẹp lòng cà-tán tôi, buông tay Ngài ra trừ-diệt tôi! Vậy, tôi sẽ còn được an-ủi, và trong cơn đau-đớn chẳng giản, tôi sẽ vui-mừng, bởi vì không có từ-chối lời phán của Đấng Thánh. (Gióp 6:8-10)

Mây tan ra và đi mất thể nào, kẻ xuống âm-phủ không hề trở lên, cũng thể ấy. Họ không hề trở về nhà mình nữa, và xứ-sở người chẳng còn biết người. (Gióp 7:9-10)

Loài người là gì mà Chúa kể là cao-trọng? Nhân sao Chúa lưu-ý đến người, viếng-thăm người mỗi buổi sớm, và thử-thách người mỗi lúc mỗi khi? (c 17-18)

Ngày đăng: 10/18/2021