Thánh Kinh Trắc Nghiệm

THÁNH KINH TRẮC NGHIỆM 2000 – Bài 120

Đáp án bài 119:
1181.b 1182.b 1183.c 1184.a 1185.b 1186.d 1187.c 1188.b 1189.d 1190.b

In Bài học:
TKTN – Bài 120

Bài 120 – l Cô-rinh-tô 4-7

Vậy, ai nấy hãy coi chúng tôi như đầy-tớ của Đấng Christ, và kẻ quản-trị những sự mầu-nhiệm của Đức Chúa Trời. (lCor 4:1)

Vậy, chớ xét-đoán sớm quá, hãy đợi Chúa đến; chính Chúa sẽ tỏ những sự giấu trong nơi tối ra nơi sáng, và bày ra những sự toan-định trong lòng người; bấy giờ, ai nấy sẽ bởi Đức Chúa Trời mà lãnh sự khen-ngợi mình đáng lãnh. (câu 5)

Bởi vì, ai phân-biệt ngươi với người khác? Ngươi há có điều chi mà chẳng đã nhận-lãnh sao? Nếu ngươi đã nhận-lãnh, thì sao còn khoe mình như chẳng từng nhận-lãnh? (c 7)

Chúng tôi dùng chính tay mình làm việc khó-nhọc; khi bị rủa-sả, chúng tôi chúc phước; khi bị bắt-bớ, chúng tôi nhịn-nhục; 13khi bị vu-oan, chúng tôi khuyên-dỗ; chúng tôi giống như rác-rến của thế-gian, cặn-bã của loài người, cho đến ngày nay. (c 12-13)

Vì nước Đức Chúa Trời chẳng ở tại lời nói, mà ở tại năng-lực. (c 20)

Một người như thế phải phó cho quỉ Sa-tan, để hủy-hoại phần xác-thịt, hầu cho linh-hồn được cứu trong ngày Đức Chúa Jêsus (lCor 5:5)

Thật anh em chẳng có cớ mà khoe mình đâu! Anh em há chẳng biết rằng một chút men làm cho cả đống bột dậy lên sao? Hãy làm cho mình sạch men cũ đi, hầu cho anh em trở nên bột nhồi mới không men, như anh em là bánh không men vậy (c 6-7)

Anh em há chẳng biết các thánh-đồ sẽ xét-đoán thế-gian sao? Ví bằng thế-gian sẽ bị anh em xét-đoán, thì anh em há chẳng đáng xét-đoán việc nhỏ-mọn hơn sao? 3Anh em chẳng biết chúng ta sẽ xét-đoán các thiên-sứ sao? Huống chi việc đời nầy! (lCor 6: 2-3)

Anh em há chẳng biết những kẻ không công-bình chẳng bao giờ hưởng được nước Đức Chúa Trời sao? Chớ tự dối mình: Phàm những kẻ tà-dâm, kẻ thờ hình-tượng, kẻ ngoại-tình, kẻ làm giáng yểu-điệu, kẻ đắm nam-sắc, kẻ trộm-cướp, kẻ hà-tiện, kẻ say-sưa, kẻ chưởi-rủa, kẻ chắt-bóp, đều chẳng hưởng được nước Đức Chúa Trời đâu. (c 9-10)

Mọi sự tôi có phép làm, nhưng chẳng phải mọi sự đều có ích; mọi sự tôi có phép làm, nhưng chẳng để sự gì bắt phục được tôi. (c 12)

Đức Chúa Trời là Đấng đã khiến Chúa sống lại, cũng sẽ lấy quyền-phép mình khiến chúng ta sống lại nữa. (c 14)

Anh em há chẳng biết thân-thể mình là chi-thể của Đấng Christ sao? Vậy thì mình có nên lấy chi-thể của Đấng Christ mà làm thành chi-thể của điếm-đĩ chăng? Đức Chúa Trời nào nỡ vậy! Anh em há chẳng biết người nào kết-hiệp với điếm-đĩ, thì trở nên một xác với nó sao? Vì có chép rằng: Hai người sẽ đồng nên một thịt. Còn ai kết-hiệp với Chúa thì trở nên một tánh thiêng-liêng cùng Ngài. (c 15-17)

Anh em há chẳng biết rằng thân-thể mình là đền-thờ của Đức Thánh-Linh đang ngự trong anh em, là Đấng mà anh em đã nhận bởi Đức Chúa Trời, và anh em chẳng phải thuộc về chính mình sao? Vì chưng anh em đã được chuộc bằng giá cao rồi. Vậy, hãy lấy thân-thể mình làm sáng danh Đức Chúa Trời. (c 19-20)

Chồng phải làm hết bổn-phận đối với vợ, và vợ đối với chồng cũng vậy. Vợ không có quyền tự-chủ về thân mình, bèn là chồng; chồng cũng vậy, không có quyền tự-chủ về thân mình, bèn là vợ. (c 3-4)

Bởi vì, chồng không tin Chúa, nhân vợ mình được nên thánh, vợ không tin Chúa, nhân chồng mình tin Chúa được nên thánh; bằng chẳng vậy, con-cái anh em nên chẳng sạch, song nay đều là thánh. (c 14)

Đức Chúa Trời đã gọi anh em ăn-ở trong sự bình-an. (c 15b)

Rốt lại, ai nấy phải ăn-ở theo ơn Chúa đã ban cho mình, và theo như Đức Chúa Trời đã gọi (c 17)

Anh em đã được chuộc bằng giá cao, chớ trở nên tôi-mọi của người ta làm chi. Hỡi anh em, ai nấy khi được gọi ở đấng-bậc nào, thì phải cứ ở theo đấng-bậc ấy trước mặt Đức Chúa Trời. (c 23-24)

Về những kẻ đồng-thân, tôi chẳng có lời Chúa truyền; song nhờ ơn thương-xót của Chúa, tôi được làm người đáng tin, nên tôi ban lời khuyên-bảo. Vậy tôi tưởng vì cớ tai-vạ hầu đến, một người nam cứ ở vậy là nên. (c 25-26)

Vả, tôi muốn anh em được thong-thả chẳng phải lo-lắng gì. Ai không cưới vợ thì chăm lo việc Chúa, tìm phương cho Chúa đẹp lòng. Song ai cưới vợ rồi thì chăm lo việc đời nầy, tìm cách cho vợ mình thỏa dạ. Người nữ có chồng và đồng-trinh cũng khác nhau như vậy: Ai không chồng thì chăm lo việc Chúa, đặng cho thân-thể và tinh-thần đều được thánh; nhưng ai có chồng thì chăm lo các việc đời nầy, tìm cách cho đẹp lòng chồng mình. (c 32-34)

Chồng còn sống bao lâu, thì vợ phải buộc chặt với chồng bấy lâu; nếu chồng chết, vợ được tự-do, muốn lấy ai tùy ý, miễn là theo ý Chúa. Nhưng, theo ý tôi, nếu cứ ở vậy, thì có phước hơn. Vả, tôi tưởng tôi cũng có Thánh-Linh của Đức Chúa Trời. (c 39-40)

Ngày đăng: 12/06/2021