Thánh Kinh Trắc Nghiệm
THÁNH KINH TRẮC NGHIỆM 2000 – Bài 130
Đáp án bài 129:
1281.a 1282.d 1283.d 1284.c 1285.c 1286.b 1287.b 1288.d 1289.c 1290.d
In Bài học:
TKTN – Bài 130
Bài 130 – 2 Cô-rinh-tô 1-2
Ngài yên-ủi chúng tôi trong mọi sự khốn-nạn, hầu cho nhân sự yên-ủi mà Ngài đã yên-ủi chúng tôi, thì chúng tôi cũng có thể yên-ủi kẻ khác trong sự khốn-nạn nào họ gặp! (2 Cô-rinh-tô 1: 4)
Chúng tôi lại hình như đã nhận án xử-tử, hầu cho chúng tôi không cậy mình, nhưng cậy Đức Chúa Trời là Đấng khiến kẻ chết sống lại. Ấy chính Ngài đã cứu chúng tôi khỏi sự chết lớn dường ấy, và sẽ cứu chúng tôi; phải, chúng tôi còn mong Ngài sẽ cứu chúng tôi nữa. (câu 9-10)
Chính anh em lấy lời cầu-nguyện mà giúp-đỡ chúng tôi, hầu cho chúng tôi nhờ nhiều người cầu-nguyện mà được ơn, thì cũng nên dịp cho nhiều người vì cớ chúng tôi mà tạ ơn nữa. (câu 11)
Còn như cái điều làm vẻ-vang cho chúng tôi, ấy là lương-tâm chúng tôi làm chứng rằng mình lấy sự thánh-sạch và thật-thà đến bởi Đức Chúa Trời mà ăn ở trong thế-gian nầy, nhứt là đối với anh em, không cậy sự khôn-ngoan theo tánh xác-thịt, nhưng cậy ơn của Đức Chúa Trời. (câu 12)
Vả, Đấng làm cho bền-vững chúng tôi với anh em trong Đấng Christ, và đã xức dầu cho chúng tôi, ấy là Đức Chúa Trời; 22Ngài cũng lấy ấn mình mà đóng cho chúng tôi và ban của-tin Đức Thánh-Linh trong lòng chúng tôi. (câu 21-22)
Vả, ấy là đương trong cơn khốn-nạn lớn, tấm lòng quặn-thắt, nước mắt dầm-dề, mà tôi đã viết thơ cho anh em, nào phải để cho anh em âu-sầu, nhưng để làm cho anh em biết tình yêu-dấu riêng của tôi đối với anh em vậy. (2 Cô-rinh-tô 2: 4)
Kẻ đó đã bị phần nhiều người trong anh em quở-trách, ấy là đủ rồi; 7thà nay anh em tha-thứ yên-ủi, hầu cho người khỏi bị sa-ngã vì sự buồn-rầu quá lớn. 8Vậy tôi xin anh em hãy bày-tỏ lòng yêu-thương đối với người đó. (câu 6-8)
Song tạ ơn Đức Chúa Trời, Ngài làm cho chúng tôi được thắng trong Đấng Christ luôn luôn, và bởi chúng tôi, Ngài rải mùi thơm về sự nhận-biết Ngài khắp chốn! (câu 14)
Vì chúng tôi ở trước mặt Đức Chúa Trời là mùi thơm của Đấng Christ, ở giữa kẻ được cứu, và ở giữa kẻ bị hư-mất: 16Cho kẻ nầy, mùi của sự chết làm cho chết; cho kẻ kia, mùi của sự sống làm cho sống. (câu 15-16)
Vả, chúng tôi chẳng giả-mạo lời của Đức Chúa Trời như nhiều kẻ khác; nhưng chúng tôi lấy lòng chân-thật, theo như đạo từ Đức Chúa Trời đến thể nào, thì giảng ra thể ấy trước mặt Đức Chúa Trời, trong Đấng Christ. (câu 17)