Thánh Kinh Trắc Nghiệm
THÁNH KINH TRẮC NGHIỆM 2000 – Bài 23
Đáp án Bài 22:
211.d 212.a 213.c 214.b 215.a 216.d 217.c 218.b 219.b 220.a
Tải bài học về:
TKTN – Bài 23
Sáng-thế-ký 40-45
Đến ngày thứ ba, là ngày sanh-nhựt của Pha-ra-ôn, người bèn bày tiệc đãi cả quần-thần, và tha quan tửu-chánh cùng quan thượng-thiện ra khỏi ngục. Pha-ra-ôn phục chức quan tửu-chánh lại như xưa, đặng quan nầy dâng tửu-bôi vào tay mình; nhưng lại hạ lịnh đem treo quan thượng-thiện, y như lời Giô-sép đã bàn ra. Đoạn, quan tửu-chánh chẳng còn nhớ đến Giô-sép nữa; quên người đi. (Sáng 40:20-23)
Pha-ra-ôn phán cùng quần-thần rằng: Chúng ta há dễ tìm một người như người nầy, có thần-minh của Đức Chúa Trời được sao? (38)
Pha-ra-ôn phán cùng Giô-sép rằng: Vì Đức Chúa Trời xui cho ngươi biết mọi việc nầy, thì chẳng còn ai được thông-minh trí-huệ như ngươi nữa. Vậy, ngươi sẽ lên cai-trị nhà trẫm; hết thảy dân-sự của trẫm đều sẽ vâng theo lời ngươi. Trẫm lớn hơn ngươi chỉ vì ngự ngôi vua mà thôi. (39-40)
Giô-sép xây mặt qua chỗ khác mà khóc (Sáng 42:24)
Con sẽ bảo-lãnh em cho; cha sẽ cứ nơi con mà đòi em. Nếu không dẫn em về, không để em trước mặt cha, thì con đây sẽ cam tội cùng cha mãi mãi. (Sáng 43: 9)
Quản-gia đáp rằng: Mọi việc đều bình-yên! Đừng sợ chi cả! Ấy là Đức Chúa Trời của các ngươi, tức Đức Chúa Trời của cha các ngươi, đã ban vật quí vào bao (23)
Giô-sép nhướng mắt thấy Bên-gia-min, em ruột, con trai của mẹ mình, thì hỏi rằng: Đó có phải em út mà các ngươi đã nói cùng ta chăng? Và tiếp rằng: Con út ơi! cầu-xin Đức Chúa Trời làm ơn cho ngươi! Vì thấy em mình, nên Giô-sép tấc lòng cảm-động, lật-đật bước ra ngoài, tìm nơi nào đặng khóc. Người vào phòng nhà trong và khóc. Đoạn, rửa mặt, bước ra, làm bộ chắc gan mà nói rằng: Hãy dọn bữa ăn đi. (29-31)
Giô-sép sai đem mấy món đồ ăn trước mặt mình cho các anh em; nhưng phần Bên-gia-min lại nhiều gấp năm của các người khác. Họ uống và ăn ngon vui cùng Giô-sép. (34)
Người cất tiếng lên khóc; dân Ê-díp-tô nghe và nhà Pha-ra-ôn nghe nữa (Sáng 45:2)
Người nói: Tôi là Giô-sép, em mà các anh đã bán đặng bị dẫn qua xứ Ê-díp-tô. Bây giờ, đừng sầu-não và cũng đừng tiếc chi về điều các anh đã bán tôi đặng bị dẫn đến xứ nầy; vì để giữ-gìn sự sống các anh, nên Đức Chúa Trời đã sai tôi đến đây trước các anh. (Sáng 45:2-5)