Thánh Kinh Trắc Nghiệm
THÁNH KINH TRẮC NGHIỆM 2000 – Bài 50
Đáp án Bài 49:
481.c 482.d 483.b 484.b 485.b 486.c 487.a 488.d 489.b 490.b
In Bài Học:
TKTN – Bài 50
Lu-ca 11-13
Khi các ngươi cầu-nguyện, hãy nói: Lạy Cha! Danh Cha được thánh; nước Cha được đến;xin cho chúng tôi ngày nào đủ bánh ngày ấy; xin tha tội chúng tôi, vì chúng tôi cũng tha kẻ mích lòng mình; và xin chớ đem chúng tôi vào sự cám-dỗ! (Lu-ca 11: 2-4)
Hãy xin, sẽ ban cho; hãy tìm, sẽ gặp; hãy gõ cửa, sẽ mở cho. Vì hễ ai xin thì được, ai tìm thì gặp, và sẽ mở cửa cho ai gõ. (9-10)
Vậy nếu các ngươi là người xấu, còn biết cho con-cái mình vật tốt thay, huống chi Cha các ngươi ở trên trời lại chẳng ban Đức Thánh-Linh cho người xin Ngài! (13)
Khi tà-ma đã ra khỏi một người, thì đi dông-dài các nơi khô-khan để kiếm chỗ nghỉ. Kiếm không được, thì nó nói rằng: Ta sẽ trở về nhà ta là nơi ta mới ra khỏi. Nó trở về, thấy nhà quét sạch và dọn-dẹp tử-tế, bèn đi rủ bảy quỉ khác dữ hơn mình vào nhà mà ở; vậy, số-phận người nầy lại khốn-khổ hơn phen trước. (24-26)
Không ai thắp đèn mà để chỗ khuất hay là dưới thùng, nhưng để trên chân đèn, hầu cho kẻ vào được thấy sáng. Mắt là đèn của thân-thể; nếu mắt ngươi sõi-sàng, cả thân-thể ngươi được sáng-láng; song nếu mắt ngươi xấu, thân-thể ngươi phải tối-tăm. (33-34)
Khốn cho các ngươi, là thầy dạy luật, vì các ngươi đã đoạt lấy chìa khóa của sự biết, chính mình không vào, mà người khác muốn vào, lại ngăn-cấm không cho! (52)
Đừng sợ kẻ giết xác rồi sau không làm gì được nữa. Song ta chỉ cho các ngươi biết phải sợ ai: Phải sợ Đấng khi đã giết rồi, có quyền bỏ xuống địa-ngục; phải, ta nói cùng các ngươi, ấy là Đấng các ngươi phải sợ! (Lu-ca 12:4-5)
Dầu đến tóc trên đầu các ngươi cũng đã đếm cả rồi. Đừng sợ chi, vì các ngươi trọng hơn nhiều chim sẻ. (7)
Nhưng ai chối ta trước mặt thiên-hạ, thì họ sẽ bị chối trước mặt thiên-sứ của Đức Chúa Trời. Ai nói nghịch cùng Con người, thì sẽ được tha; song kẻ nói lộng-ngôn phạm đến Đức Thánh-Linh, thì không được tha đâu. (9-10)
Hãy giữ cẩn-thận chớ hà-tiện gì hết; vì sự sống của người ta không phải cốt tại của-cải mình dư-dật đâu. (15)
Hỡi kẻ dại! Chính đêm nay linh-hồn ngươi sẽ bị đòi lại; vậy những của-cải ngươi đã sắm-sẵn sẽ thuộc về ai? (20)
Có ai trong các ngươi lo-lắng mà làm cho đời mình dài thêm một khắc không? (25)
Vì mọi sự đó, các dân ngoại ở thế-gian vẫn thường tìm, và Cha các ngươi biết các ngươi cần dùng mọi sự đó rồi. Nhưng thà các ngươi hãy tìm-kiếm nước Đức Chúa Trời, rồi mọi sự đó sẽ được cho thêm. (30-31)
Hỡi bầy nhỏ, đừng sợ chi; vì Cha các ngươi đã bằng lòng cho các ngươi nước thiên-đàng. Hãy bán gia-tài mình mà bố-thí. Hãy sắm cho mình túi không hư, và của báu không hề hao-kém ở trên trời, là nơi kẻ trộm không đến gần, sâu mọt không làm hư-nát. Vì của báu các ngươi ở đâu, thì lòng cũng ở đó. (32-34)
Các ngươi cũng vậy, hãy chực cho sẵn-sàng, vì Con người sẽ đến trong giờ các ngươi không ngờ. (40)
Vì ai đã được ban cho nhiều, thì sẽ bị đòi lại nhiều; và ai đã được giao cho nhiều, thì sẽ bị đòi lại nhiều hơn. (48)
Các ngươi tưởng ta đến đem sự bình-an cho thế-gian sao? Ta nói cùng các ngươi, không, nhưng thà đem sự phân-rẽ. (51)
Một ngày Sa-bát, Đức Chúa Jêsus giảng-dạy trong nhà hội kia. Vả, tại đó, có người đàn-bà mắc quỉ ám, phải đau liệt đã mười tám năm; cong lưng chẳng đứng thẳng được. Đức Chúa Jêsus vừa thấy, gọi mà phán rằng: Hỡi đàn-bà kia, ngươi đã được cứu khỏi bịnh; Ngài bèn đặt tay trên mình người. Tức thì, người đứng thẳng lên được, và ngợi-khen Đức Chúa Trời. (Lu-ca 13:10-13)