Thánh Kinh Trắc Nghiệm

THÁNH KINH TRẮC NGHIỆM 2000 – Bài 86

Đáp án Bài học 85:
841.c 842.d 843.d 844.a 845.b 846.b 847.d 848.a 849.b 850.c

In Bài học:
TKTN – Bài 86

Bài 86 – Công vụ 15-18

Đức Chúa Trời là Đấng biết lòng người, đã làm chứng cho người ngoại, mà ban Đức Thánh-Linh cho họ cũng như cho chúng ta; Ngài chẳng phân-biệt chúng ta với người ngoại đâu, vì đã lấy đức-tin khiến cho lòng họ tinh-sạch. Vậy bây giờ, cớ sao anh em thử Đức Chúa Trời, gán cho môn-đồ một cái ách mà tổ-phụ chúng ta hoặc chính chúng ta cũng chưa từng mang nổi? Trái lại, chúng ta tin rằng nhờ ơn Đức Chúa Jêsus, chúng ta được cứu cũng như người ngoại vậy. (Công vụ 15: 8-11)

Rồi đó, ta sẽ trở lại, Dựng lại đền-tạm của vua Đa-vít bị đổ-nát;Ta sẽ sửa sự hư-nát đền đó lại Mà gây-dựng lên; Hầu cho những người sót lại Và mọi dân cầu-khẩn danh ta đều tìm Chúa. (câu 16-17)

Vậy, theo ý tôi, thật chẳng nên khuấy-rối những người ngoại trở về cùng Đức Chúa Trời; song khá viết thơ dặn họ kiêng-giữ cho khỏi sự ô-uế của thần-tượng, sự tà-dâm, sự ăn thịt thú-vật chết ngột và huyết. (câu 19-20)

Ấy là Đức Thánh-Linh và chúng ta đã ưng rằng chẳng gán gánh nặng nào khác cho anh em ngoài những điều cần-dùng, tức là anh em phải kiêng ăn của cúng thần-tượng, huyết, thú-vật chết ngột, và chớ tà-dâm; ấy là mọi điều mà anh em khá kiêng-giữ lấy vậy. (câu 28-29)

Các chúa ơi, tôi phải làm chi cho được cứu-rỗi? Hai người trả lời rằng: Hãy tin Đức Chúa Jêsus, thì ngươi và cả nhà đều sẽ được cứu-rỗi. Hai người truyền đạo Đức Chúa Trời cho người, và cho những kẻ ở nhà người nữa. Trong ban đêm, chính giờ đó, người đề-lao đem hai người ra rửa các thương-tích cho; rồi tức thì người và mọi kẻ thuộc về mình đều chịu phép báp-têm. Đoạn, người đề-lao mời hai người lên nhà mình, đặt bàn, và người với cả nhà mình đều mừng-rỡ vì đã tin Đức Chúa Trời. (Công vụ 16: 30-34)

Nhưng Phao-lô nói cùng lính rằng: Chúng ta vốn là quốc-dân Rô-ma, khi chưa định tội, họ đã đánh đòn chúng ta giữa thiên-hạ, rồi bỏ vào ngục; nay họ lại thả lén chúng ta ư! Điều đó không được. Chính các quan phải tới đây mà thả chúng ta mới phải! (câu 37)

Trong ban đêm, anh em khiến Phao-lô và Si-la đi đến thành Bê-rê. Đến nơi rồi, thì vào nhà hội người Giu-đa. Những người nầy có ý hẳn-hoi hơn người Tê-sa-lô-ni-ca, đều sẵn lòng chịu lấy đạo, ngày nào cũng tra xem Kinh-thánh, để xét lời giảng có thật chăng. (Công vụ 17: 10-11)

Bấy giờ, Phao-lô đứng giữa A-rê-ô-ba, nói rằng: Hỡi người A-thên, phàm việc gì ta cũng thấy các ngươi sốt-sắng quá chừng. Vì khi ta trải khắp thành các ngươi, xem-xét khí-vật các ngươi dùng thờ-phượng, thì thấy một bàn-thờ có chạm chữ rằng: THỜ CHÚA KHÔNG BIẾT. Vậy, Đấng các ngươi thờ mà không biết đó, là Đấng ta đương rao-truyền cho. (câu 22-23)

Đức Chúa Trời đã dựng nên thế-giới và mọi vật trong đó, là Chúa của trời đất, chẳng ngự tại đền-thờ bởi tay người ta dựng nên đâu. Ngài cũng chẳng dùng tay người ta hầu việc Ngài dường như có cần đến sự gì, vì Ngài là Đấng ban sự sống, hơi sống, muôn vật cho mọi loài. Ngài đã làm cho muôn dân sanh ra bởi chỉ một người và khiến ở khắp trên mặt đất, định trước thì giờ đời người ta cùng giới-hạn chỗ ở, hầu cho tìm-kiếm Đức Chúa Trời, và hết sức rờ tìm cho được, dẫu Ngài chẳng ở xa mỗi một người trong chúng ta (câu 24-27)

Lại có nhiều người Cô-rinh-tô từng nghe Phao-lô giảng, cũng tin và chịu phép báp-têm. Ban đêm, Chúa phán cùng Phao-lô trong sự hiện-thấy rằng: Đừng sợ chi; song hãy nói và chớ làm thinh; ta ở cùng ngươi, chẳng ai tra tay trên ngươi đặng làm hại đâu; vì ta có nhiều người trong thành nầy. (Công vụ 18: 8-10)

466 lượt xem

Ngày đăng: 02/22/2021